[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 19

Quả nhiên trên thế gian này vẫn là quá phức tạp, nó là hệ thống mới sinh ra còn quá đơn thuần.

“Hắc… Cô nương…” Ngay khi Khưu Tiểu Ngư giao lưu tình cảm với hệ thống, Tiêu Mộc Trạch từ chỗ bóng râm đi ra.

“Ta không họ Hắc.” Đừng tưởng rằng nàng không biết Tiêu Mộc Trạch muốn gọi nàng là gì.

Tuy mặt nàng thật sự hơi đen, Khưu Tiểu Ngư cũng biết là vì nguyên chủ bôi nước thuốc lâu dài, nhưng nghe người khác gọi như vậy vẫn có chút khó chịu, có nữ nhân nào không thích cái đẹp?

Cho dù là thẳng nữ sắt thép ở mạt thế cũng là nữ có hiểu không!

“Không biết đại danh của cô nương là?”

“Khưu Tiểu Ngư, ngươi tên là gì?”

Khưu Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Tiêu Mộc Trạch một cái, nghĩ thầm nam nhân này trông cũng không tệ lắm, mấy lần trước vì đánh tương đối thuận tay, cho nên không nhìn kỹ lắm.

Tiêu Mộc Trạch: … Là phát rồ thế nào mới có thể nói ra những lời này.

“Thực ra tại hạ từng nói tên với cô nương rồi.” Khi Tiêu Mộc Trạch nói những lời này có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Cho nên thế nào, chẳng lẽ tên của ngươi không thể báo lần hai?” Đây là quy định kỳ lạ gì vậy, Khưu Tiểu Ngư có chút khó hiểu.

Tiêu Mộc Trạch đột nhiên cảm thấy yết hầu bị nghẹn, không còn lời nào để nói.

“Ta tên Tiêu Mộc Trạch, hi vọng cô nương có thể nhớ kỹ.”



“Nhớ kỹ làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn chưa bị đánh đủ?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư khiếp sợ nhìn Tiêu Mộc Trạch, không nghĩ tới vậy mà còn có sở thích như vậy.

Nếu là như thế, Khưu Tiểu Ngư không dám lại đánh nữa, vậy mà soái ca lại có loại đam mê đó.

Tiêu Mộc Trạch cảm thấy buồn bực lấp kín ngực mình.

“Bởi vì ta không muốn lần sau lại phải nói tên lần nữa.” Tiêu Mộc Trạch cảm thấy hàm răng hơi ngứa.

“Chuyện này thì ngươi yên tâm đi, trí nhớ của ta không tốt lắm, cũng có thể nhớ kỹ tên.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Tiêu Mộc Trạch nhỏ giọng nói thầm một câu: “Lần trước ngươi không nhớ kỹ.”

“Lần trước ngươi tự giới thiệu không?” Khưu Tiểu Ngư tỏ vẻ không nhớ rõ.

Tiêu Mộc Trạch tỏ vẻ không muốn mở miệng, nói chuyện với Khưu Tiểu Ngư sẽ bị sặc chết.

“Y thuật của cô nương cao siêu, không biết thuộc môn phái nào?” Tiêu Mộc Trạch ôm quyền hỏi.

“Y thuật? Ta không biết y thuật.” Khưu Tiểu Ngư nói.

“Cô nương nói đùa, cho dù không muốn nói, cũng đừng lừa tại hạ như vậy.” Tiêu Mộc Trạch có chút thất vọng.

“Ta thật sự không biết y thuật, ít nhất không phải loại y thuật mà ngươi nghĩ.” Khưu Tiểu Ngư nhún vai nói.
  



“Chẳng lẽ cô nương là người của Linh Ẩn Trang?” Tiêu Mộc Trạch tiếp tục suy đoán.

“Ta không biết Linh Ẩn Trang mà ngươi nói là nơi nào, chẳng lẽ người ở nơi này có y thuật rất lợi hại sao?” Khưu Tiểu Ngư tò mò.

Tiêu Mộc Trạch khẽ nhíu mày, nhìn dáng vẻ của Khưu Tiểu Ngư không giống nói dối, chẳng lẽ thật sự không phải.

Nhưng ngoại trừ nơi thần bí như Linh Ẩn Trang ra, thì còn nơi nào có thủ đoạn chữa trị quỷ thần khó lường như của Khưu Tiểu Ngư?

“Đúng là rất lợi hại.” Tiêu Mộc Trạch nói.

“Lợi hại giống như ta sao? Linh Ẩn Trang này ở nơi nào?” Khưu Tiểu Ngư nghĩ thầm, chẳng lẽ cũng là dị năng giả, có lẽ là đồng loại của nàng ở thế giới này?

“Không người nào biết rốt cuộc Linh Ẩn Trang ở đâu.” Tiêu Mộc Trạch lắc đầu nói.

Linh Ẩn Trang là môn phái thần bí nhất cả đại lục, chưa từng có người có thể tìm được vị trí của nó.

“Vậy sao ngươi biết người của Linh Ẩn Trang rất lợi hại?” Khưu Tiểu Ngư có chút cạn lời trợn tròn mắt.

“Bởi vì quốc sư của Vân Quốc Diệp Lăng Vân chính là người của Linh Ẩn Trang.” Tiêu Mộc Trạch giải thích.

“Ngươi biết đúng là không ít, ngay cả lai lịch của quốc sư một quốc gia cũng biết, xem ra thân phận của ngươi không đơn giản, chẳng trách người đầy phiền phức, cả ngày bị đuổi giết.” Giọng điệu của Khưu Tiểu Ngư muốn bao nhiêu ghét bỏ có bấy nhiêu ghét bỏ.

Tiêu Mộc Trạch: “Nói đến chuyện này còn phải đa tạ cô nương cứu mạng mấy lần, nếu không có cô nương cứu, tại hạ đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.”

“Không cần khách sáo, dù sao đã có hồi báo.” Khưu Tiểu Ngư không thèm để ý xua tay nói.

“Hửm? Hồi báo? Chuyện khi nào thế?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch ngây ngốc.

“Không, ta nói linh tinh thôi. Ngươi tìm ta có việc gì sao?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.

Tiêu Mộc Trạch sửng sốt, hắn tới tìm Khưu Tiểu Ngư làm gì, thực ra cũng không có làm gì, chỉ muốn điều tra thân phận của Khưu Tiểu Ngư mà thôi.

Nhưng mà đúng như lời Khưu Tiểu Ngư nói, hắn chính là một tên phiền phức, hắn ở chỗ này e rằng sẽ liên lụy đến nàng.

Có khả năng Khưu Tiểu Ngư không thèm để ý, dù sao nàng rất mạnh.

Nhưng mà ở cùng Khưu Tiểu Ngư còn có một hai trăm thôn dân, Tiêu Mộc Trạch không muốn liên lụy tới đám người vô tội.

“Chẳng qua là đặc biệt tới cảm tạ Khưu cô nương cứu mạng mà thôi.” Tiêu Mộc Trạch ôm quyền nói.

“Bây giờ cảm ơn xong rồi, có thể đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Tiêu Mộc Trạch: …

Hắn dễ khiến người ta ghét như vậy sao?

“Ngươi không có hứng thú với thân phận của ta sao?” Tiêu Mộc Trạch không cam lòng hỏi.

“Vì sao phải cảm thấy có hứng thú với thân phận của ngươi?” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy khó hiểu.

“Nếu tại hạ không đoán sai mà nói, cô nương định dẫn theo hương thân của mình đến thành Vân Yên đúng không?”



Khưu Tiểu Ngư gật đầu.

“Lúc này đến thành Vân Yên, cho dù các ngươi tới cửa thành không có công văn của triều đình, các ngươi cũng không có biện pháp vào thành, càng không thể đăng ký hộ khẩu.” Tiêu Mộc Trạch nói.

“Nghe ngươi nói, ngươi định giúp đỡ sao?” Khưu Tiểu Ngư nhướng mày hỏi.

Thực ra Khưu Tiểu Ngư không rõ mấy chuyện này lắm, nhưng sao lúc này có thể biểu hiện ra ngoài, như vậy không phải có vẻ mình không có kiến thức ư.

“Chuyện này là chuyện nhỏ đối với tại hạ, nếu cô nương có yêu cầu, ta có thể giúp các ngươi sắp xếp.” Tiêu Mộc Trạch nói.

Thực ra Khưu Tiểu Ngư cũng không muốn quản chuyện của đám thôn dân kia, tuy khi ở mạt thế cũng không tính là cô độc một mình, nhưng nếu không có được tán thành của Khưu Tiểu Ngư, hay là không có thứ liên quan tới ích lợi, cho dù những người đó chết trước mặt Khưu Tiểu Ngư, có khả năng nàng cũng không ra tay.

Không phải là Khưu Tiểu Ngư lạnh nhạt, mà đây là thái độ bình thường của con người ở mạt thế.

Nhưng nghe theo đạo lý có tiện nghi mà không chiếm là khốn nạn, Khưu Tiểu Ngư không có lý do không nhận lấy.

“Được thôi! Vậy ngươi định giúp bọn ta thế nào?” Khưu Tiểu Ngư không thèm để ý hỏi.

Tiêu Mộc Trạch lấy một lệnh bài đặc biệt ra, đưa cho Khưu Tiểu Ngư nói:

“Các ngươi tới thành Vân Yên xong giao thứ này cho một tướng sĩ thủ thành của thành Vân Yên, bọn họ sẽ dẫn các ngươi đi tìm ta.”

Khưu Tiểu Ngư tiện tay nhận lấy, lật trái lật phải nhìn một lần, không thấy có điểm nào đặc biệt, đương nhiên chữ phía trên cũng không biết.
  



Nguyên chủ không biết chữ, Khưu Tiểu Ngư cũng không biết chữ phồn thể.

Nhưng mà lúc này nàng có thể để người ta biết nàng không biết chữ ư, chuyện này không cần thiết.

“Vậy được rồi.” Khưu Tiểu Ngư gật đầu cất lệnh bài gỗ đi.

Tiêu Mộc Trạch nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư không khách sáo nhận lấy lệnh bài gỗ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười sung sướng.

Nếu để đám thuộc hạ của hắn nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng gặp quỷ, chiến thần đứng đầu giống như sát thần, có khi nào cười ngu đần như vậy.

Đúng vậy, cười có chút ngu đần, bởi vì đưa ra lệnh bài gỗ đặc biệt đại diện cho thân phận của mình, không phải kẻ ngốc thì là gì.

“Ngươi còn chuyện gì khác không?” Khưu Tiểu Ngư phát hiện cất lệnh bài gỗ xong Tiêu Mộc Trạch còn chưa rời đi.

Tiêu Mộc Trạch: … Lại bị ghét bỏ.

“Lúc trước ta thấy ngươi ở trong rừng ăn gì đó, không biết cô nương nấu gì thế?” Tiêu Mộc Trạch không muốn rời đi như vậy, vì thế tìm đề tài.

Không nói chuyện này tâm trạng của Khưu Tiểu Ngư còn tốt một chút, nói tới chuyện này Khưu Tiểu Ngư trừng mắt với Tiêu Mộc Trạch một cái.

Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch vô tội, không biết mình nói sai chỗ nào, vì sao Khưu Tiểu Ngư không thích hắn như vậy?

Tiêu Mộc Trạch bày tỏ trong lòng có ấm ức.

Đột nhiên Khưu Tiểu Ngư dạo quanh Tiêu Mộc Trạch một vòng, Tiêu Mộc Trạch có loại dự cảm xấu.

Bình Luận (0)
Comment