“Khưu Tiểu Ngư, ngươi đừng ở đây nói năng lung tung nữa, nếu ngươi có thể chữa khỏi bệnh sốt rét thì sao cha và nương ngươi lại chết?” Khưu Mai Hoa nói với vẻ mặt trào phúng.
Bình thường khi còn ở trong thôn, nàng ta ghét Khưu Tiểu Ngư nhất vì Khưu Tiểu Ngư lớn lên vừa đen vừa xấu nhưng nàng lại có một đôi cha mẹ rất tốt với nàng.
Trước đó, khi cha mẹ của Khưu Tiểu Ngư chết vì bệnh sốt rét, Khưu Mai Hoa còn vui khi thấy người gặp họa, thầm nghĩ Khưu Tiểu Ngư đã thành cô nhi rồi.
“Vì cha mẹ ta chết rồi, bọn họ ở trên trời phù hộ cho ta, khiến ta có thêm y thuật thần kỳ, cho nên mới có thể chữa khỏi bệnh sốt rét.” Khưu Tiểu Ngư chậm rãi nói.
Sở dĩ nàng tốn công giải thích như thế chính là vì muốn các thôn dân này tin nàng thật sự hiểu y thuật, thật sự có thể chữa khỏi cho người ta.
Dù sao thì hơn hai trăm người này tạm thời chính là hộ khách cho nàng xén lông cừu mà.
“Ha… ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin sao?” Khưu Mai Hoa nói với giọng chế nhạo.
“Ngươi cảm thấy ta cần ngươi tin sao?” Khưu Tiểu Ngư lạnh lùng liếc mắt nhìn Khưu Mai Hoa.
Khưu Mai Hoa cảm thấy họng mình lạnh ngắt, da gà da vịt nổi hết cả lên, vậy mà lại vì một ánh mắt của Khưu Tiểu Ngư mà sinh ra sợ hãi.
Từ khi nào Khưu Tiểu Ngư lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Mà lúc này, thôn trưởng đã không còn kiên nhẫn nữa, chỉ sợ mấy người Tác-ta đó đuổi kịp cho nên muốn tranh thủ lên đường.
“Các người đều câm miệng lại cho ta, nghỉ ngơi thêm một lúc nữa nhất định phải nhanh chóng lên đường.” Thôn trưởng mất kiên nhẫn nói.
Không phải hắn ta cho Khưu Tiểu Ngư thời gian chữa khỏi cho Trương Tiểu Linh mà là cho Trương Thanh Sơn thời gian tạm biệt mẹ mình.
Những người khác đồng loạt lắc đầu, không có một người nào tin Khưu Tiểu Ngư, nghe lời này của thôn trưởng cũng đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Chỉ có Khưu Mai Hoa và mấy nữ tử khác ở lại định xem trò cười của Khưu Tiểu Ngư.
Đương nhiên Khưu Tiểu Ngư sẽ không cho bọn họ cơ hội chê cười, nàng đi thẳng đến trước mặt Trương Tiểu Linh, giơ tay nắm cổ tay của nàng ta rồi vận hành dị năng hệ trị liệu.
Khưu Mai Hoa và mấy nữ tử lộ ra vẻ mặt khinh thường và chế nhạo.
“Ngay cả bắt mạch còn không biết, còn nói đến chữa bệnh sốt rét cái gì chứ.” Khưu Mai Hoa chê cười.
“Đúng đó, Khưu Tiểu Ngư, ngươi đừng lừa người, thật sự nghĩ mình là đại phu hay sao?”
“Đúng đó, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Mấy nữ tử dọc đường theo Khưu Mai Hoa lần lượt mở miệng phụ họa.
“Ai nói chữa bệnh sốt rét nhất định phải bắt mạch, ta chỉ đang trực tiếp chữa cho người ta, bằng không làm sao có thể tính là y thuật thần kỳ được.” Khưu Tiểu Ngư lạnh lùng đáp lời, không hề vì sự nghi ngờ của người khác mà tức giận chút nào.
Tức giận? Không tồn tại, làm sao cơn giận của nàng có khả năng sẽ rẻ mạt như thế được?
Người có thể khiến nàng giận…
Đột nhiên Khưu Tiểu Ngư nghĩ đến hắc y nhân trước đó, vẻ mặt lập tức trở nên không tốt.
Khưu Mai Hoa lại rất đắc ý, còn tưởng nói trúng rồi cho nên Khưu Tiểu Ngư mới giận dữ.
Trương Thanh Sơn thì lại ngồi ở bên cạnh với vẻ mặt khẩn trương, hai mắt đỏ hoe, trên mặt còn vương nước mắt.
Không phải là virus vào người thôi sao, sốt rét cái gì, chỉ cần không phải virus của cương thi vương thì không gì làm khó được nàng đâu.
Sau hai phút, Trương Tiểu Linh chậm rãi tỉnh lại, sắc mặt trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Khưu Mai Hoa và mấy ả đồng bọn nhìn Khưu Tiểu Ngư như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt rất khó tin.
“Không thể nào, ngươi không thể chữa khỏi được, ngươi là yêu nữ, ngươi không phải Khưu Tiểu Ngư…”
Khưu Mai Hoa bị dọa sợ lùi lại vài bước, mấy nữ tử khác cũng vậy.
Người nào cũng nhìn Khưu Tiểu Ngư với vẻ vô cùng kinh hãi.
“Nương… ngươi tỉnh rồi? Nương… hu hu hu… làm Thanh Sơn sợ muốn chết…” Trương Thanh Sơn ôm Trương Tiểu Linh òa khóc.
Sau khi Trương Tiểu Linh tỉnh lại đầu óc vẫn còn mơ hồ, nghe được tiếng khóc của Trương Thanh Sơn vẫn theo bản năng ôm người lại.
“Đừng khóc, Sơn Nhi đừng khóc, nương không sao…” Trương Tiểu Linh vỗ lên lưng Trương Thanh Sơn an ủi.
Về phần tại sao mình đã sắp bệnh chết lại đột nhiên sống lại thì trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ.
Còn có mấy người Khưu Mai Hoa, tại sao lại sợ hãi như thế?
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của đám người thôn trưởng.
Khưu Tiểu Ngư nhìn Khưu Mai Hoa với vẻ mặt trêu tức: “Thừa nhận sự ưu tú của ta rất khó sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì? Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn ở đây làm loạn, rốt cuộc các ngươi có muốn đi không? Không đi thì ở lại.” Thôn trưởng vốn đã đủ phiền lòng rồi.
Kết quả mấy người Khưu Mai Hoa còn ở đây ồn ào cãi nhau, quả đúng là ăn no rửng mỡ, một đường đi này lẽ nào còn chưa đủ mệt hay sao? Vẫn còn sức mà ở đây cãi nhau.
“Thôn trưởng… thôn trưởng… Khưu Tiểu Ngư không phải người…”
Thay vì nói sợ bản lĩnh chữa bệnh của Khưu Tiểu Ngư còn không bằng nói Khưu Mai Hoa sợ Khưu Tiểu Ngư vẫn có thể đè trên đầu nàng ta sau khi cha mẹ chết, đây là chuyện mà nàng ta không thể chấp nhận được.
“Nói vớ vẩn cái gì?” Thôn trưởng nghiêm mặt.
“Thôn trưởng bá bá, nương ta hết bệnh rồi, Tiểu Ngư tỷ tỷ đã chữa khỏi cho nương ta.” Trương Thanh Sơn nhảy ra nói với vẻ hào hứng.
Trương Tiểu Linh sững sờ, nàng ta không ngờ vậy mà bệnh của mình lại được Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi, nhưng sao có khả năng chứ?
Nếu Khưu Tiểu Ngư có bản lĩnh này tại sao trước đó lại không chữa khỏi cho cha mẹ nàng?
“Cái gì?” Thôn trưởng trừng mắt, nhìn về phía Trương Tiểu Linh đã đứng dậy, trên gương mặt vàng vọt cũng đã có thể nhìn thấy một tia hồng hào.
Trong lòng hắn ta kinh hãi, lẽ nào Khưu Tiểu Ngư thật sự đã chữa khỏi cho Trương Tiểu Linh?
Nghi ngờ như vậy cũng xuất hiện trong lòng thôn trưởng.
Sau đó hắn ta lại nghĩ đến lời mà Khưu Tiểu Ngư vừa mới nói, lẽ nào thật sự là Khưu lão nhị và vợ hắn ta ở trên trời phụ hộ, để Khưu Tiểu Ngư có y thuật cao siêu như thế?
Người cổ đại rất mê tín dị đoan, thôn trưởng đã có hơi tin tưởng lời mà Khưu Tiểu Ngư đã nói trước đó.
“Ngươi… ngươi thật sự đã chữa khỏi cho Trương thị…” Thôn trưởng nói với vẻ kinh ngạc.
Khưu Tiểu Ngư nhún vai, đây không phải chuyện đã quá rõ ràng rồi hay sao? Nàng không muốn giải thích nhiều lần như thế.
“Thôn trưởng, Khưu Tiểu Ngư không phải người, nhất định là yêu nữ, bằng không làm sao lại không cần dùng thuốc đã chữa khỏi bệnh sốt rét được.” Khưu Mai Hoa vội vàng hô.
Lúc này, các thôn dân khác cũng vây tới, nháo nhào châu đầu ghé tai, nhìn thấy Trương Tiểu Linh cũng rất ngạc nhiên.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Ánh mắt thôn trưởng lóe lên, cho dù Khưu Tiểu Ngư có phải yêu nữ hay không thì nàng quả thật cũng đã cứu sống Trương Tiểu Linh.
Dọc theo đường đi có không ít thôn dân chết vì bệnh, thôn trưởng là người đau lòng nhất, vì dù sao sau khi chạy nạn, chỗ dựa vững chắc vẫn là nhân khẩu.
…
Nếu dọc theo đường đi có Khưu Tiểu Ngư có bản lĩnh chữa khỏi bệnh cho người ta dễ như trở bàn tay, chỉ cần không phải đói chết là có thể đảm bảo một số người.
“Thôn trưởng…” Khưu Mai Hoa có chút không cam lòng.
“Tiểu Ngư à, ngươi chữa khỏi cho Trương Thị kiểu gì thế?” Thôn trưởng không để ý tới Khưu Mai Hoa, hỏi thẳng Khưu Tiểu Ngư.
“Cứ trực tiếp chữa trị khỏi.” Khưu Tiểu Ngư thản nhiên nói, không có khả năng giải thích với bọn họ dị năng của nàng đúng không.
“Được rồi, thật sự quá tốt, sau này các hương thân sinh bệnh không còn cần lo lắng không chữa được.” Thôn trưởng cười lớn nói.
Khưu Tiểu Ngư cúi đầu, khóe miệng nhếch lên tươi cười trào phúng, đây là muốn nàng phục vụ người trong thôn miễn phí mà.
Nhưng mà không sao, hiện giờ mỗi nhà mỗi hộ đều nghèo đến mức không thể lấy ra được thứ gì, dù sao nàng cũng phải làm nhiệm vụ của hệ thống, cứ như vậy trước đã.
“Thôn trưởng nói rất đúng, dọc đường đi chỉ cần sinh bệnh đều có thể tới tìm ta.” Khưu Tiểu Ngư nhấn mạnh dọc đường đi, đợi tới nơi rồi Khưu Tiểu Ngư sẽ không làm mấy chuyện tốn công vô ích như thế, trừ phi có báo đáp.
Đương nhiên là trưởng thôn cũng nghe ra được, đôi mắt hơi lóe sáng, cảm thấy Khưu Tiểu Ngư không đơn giản.
Sao trước đây hắn ta không nhận thấy được, hay là nói vì Khưu lão nhị chết đi phù hộ?
Trong mắt Khưu Mai Hoa hiện lên không cam lòng, ở sau lưng trừng Khưu Tiểu Ngư một cách tàn nhẫn.
Đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư cũng cảm nhận được ánh mắt không tốt, nhưng mà nàng sẽ sợ sao?
Cùng lắm thì xén một đợt lông cừu, xén sợ cũng không dám trả thù.
Khưu Tiểu Ngư không phải không muốn giết người diệt trừ hậu hoạn, nhưng mà nàng có loại dự cảm đây tuyệt đối là điểm mấu chốt của hệ thống, một khi nàng làm e rằng phải trả giá rất lớn.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước hắc y nhân kia xén nàng mấy lần, cuối cùng vẫn chữa trị khỏi cho người ta.