Lý Quải Tử kinh ngạc vui mừng còn kích động nói: “Sư phụ, cuối cùng người cũng nguyện ý thu nhận ta.”
Khưu Tiểu Ngư: …
Không nghĩ tới vậy mà bị hố!
“Nhanh đi làm việc đi.” Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ nói.
“Vâng, sư phụ, ta lập tức đi tìm thuốc.” Lý Quải Tử nhảy nhót rời đi, giống y như hài tử, Khưu Tiểu Ngư nhìn cảm thấy ớn lạnh.
Có thể tưởng tượng được sao?
Hình ảnh một lão nam nhân tóc tai bù xù nhem nhuốc, quần áo trên người dơ bẩn nhảy nhót vui sướng.
Quả thực là…
Khưu Tiểu Ngư run rẩy một cái xong, nhanh chóng rời mắt, thật sự không nhìn nổi nữa.
Khưu Văn Vũ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đợi chỉ còn một mình Khưu Tiểu Ngư hắn ta mới đi qua.
“Tiểu Ngư, tờ giấy trắng mà muội vừa mới lấy ra, thật sự dạy được Lý Quải Tử chữa trị bệnh dịch thế nào sao?” Khưu Văn Vũ tò mò hỏi.
“Đương nhiên, à, vừa rồi nên giao cho ngươi, nhận ngươi làm đồ đệ càng thích hợp hơn lão nhân Lý Quải Tử kia, sao ta không nhớ tới nhỉ?” Khưu Tiểu Ngư ảo não, vừa rồi chỉ nghĩ tìm một người biết y thuật.
Chẳng qua là lúc trước nàng không biết đồ của hệ thống còn có thể sử dụng như thế.
“Nói cái gì thế, ta là đại ca của muội.” Khưu Văn Vũ búng trán Khưu Tiểu Ngư một cái.
Khưu Tiểu Ngư tức giận trừng, tiểu tử này đúng là lớn gan, dám búng trán nàng.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn học?” Khưu Tiểu Ngư có chút tò mò Khưu Văn Vũ nghĩ gì.
“Ta không có cơ sở y dược, chỉ đọc sách mấy năm mà thôi, dạy cho Lý đại phu dễ hơn dạy cho ta.” Tuy Khưu Văn Vũ cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao cũng là phương thuốc chữa trị bệnh dịch, nếu hiến cho triều đình mà nói, công lao không thể đo lường.
Khưu Văn Vũ không chỉ chỉ biết đọc sách một cách cứng ngắc, chẳng qua là thường ngày không biểu hiện ra mà thôi, huống chi ở trong thôn cũng không có cơ hội biểu hiện.
“Chuyện này cũng đúng, dạy cho ngươi, ngươi chỉ biết dựa vào cái này mà sử dụng, không biết sáng tạo.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư phản chiến nhanh như vậy, Khưu Văn Vũ lại có chút buồn bực, đây là khinh thường hắn ta cỡ nào.
Khưu Văn Vũ chí không ở y đạo, hắn ta có mục tiêu của mình, thi khoa cử, vào triều làm quan.
Bởi vì đọc sách mấy năm khiến hắn ta hiểu rất rõ, ở thế giới này quyền lợi mới khiến người nhà mình sống càng tốt hơn, mới có thể bảo vệ người nhà mình.
Mà hiện giờ lại có thêm một mục tiêu, chính là báo thù, chỉ có đủ quyền lợi mới có thể đủ hiểu biết chân tướng mọi chuyện, mới có thể báo được thù.
Khưu Văn Vũ biết thân phận của Khưu Tiểu Ngư chắc chắn không đơn giản, nếu không sẽ không bị người ta đuổi giết.
Nếu hắn ta không có quyền lợi, căn bản không bảo vệ được Khưu Tiểu Ngư, cũng không giúp được nàng.
Nhưng mà nghe giọng điệu khinh thường của Khưu Tiểu Ngư, Khưu Văn Vũ cảm thấy mình học một chút y thuật cũng không phải không thể, huống chi chỉ cần hiểu chút da lông, cũng tốt hơn không biết gì cả.
“Ta quyết định, ta muốn theo muội học y thuật.” Khưu Văn Vũ nói.
“?”
Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư kỳ lạ nhìn Khưu Văn Vũ, nghĩ thầm quả nhiên còn là thiếu niên, có lòng hiếu thắng mạnh, đây là chuyện tốt.
“Hệ thống, những y thuật cơ sở mà ngươi khen thưởng lúc trước, cái gì mà bàn về bệnh thương hàn, Bản Thảo Cương Mục, Thần Nông Bách Thảo Kinh… Chính là quà lần đầu tiên ấy, có phải có thể sử dụng theo phương pháp này hay không?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
Bởi vì nơi này là cổ đại, lúc mới đầu khi hệ thống tặng quà cũng là đống y thư này, đến bây giờ Khưu Tiểu Ngư còn chưa nhận.
[Đúng vậy, ký chủ!]
Có lẽ người bệnh mắc bệnh dịch không chết nhanh như vậy, cho nên hệ thống không thúc giục Khưu Tiểu Ngư chữa trị.
“Vậy thì tốt!” Khưu Tiểu Ngư cười sung sướng.
Khưu Văn Vũ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng, không biết Khưu Tiểu Ngư có ý gì.
“Làm sao vậy, chẳng lẽ y thuật của muội quá khó học?” Khưu Văn Vũ hỏi.
Thực ra Khưu Văn Vũ cũng đã nhìn ra, y thuật Khưu Tiểu Ngư sử dụng không phải người bình thường có thể học được, nhưng hắn ta chỉ muốn học y thuật bình thường mà thôi.
Không nói học rất cao thâm, ít nhất có thể học đến nhận ra thuốc, có lẽ sau này ở quan trường có thể dùng được.
“Y thuật của ta ngươi chắc chắn không học được, nhưng mà ta có thể cho ngươi y thuật truyền thống.” Khưu Tiểu Ngư nói.