“Không tệ, đây là khen thưởng cho ngươi.” Khưu Tiểu Ngư cầm lấy mấy viên kẹo giải độc cho Lý Quải Tử.
“Đây là thứ gì thế?” Lý Quải Tử vươn tay nhận lấy, cầm một viên kẹo đưa tới chóp mũi ngửi, cẩn thận ngửi một lát, mùi thuốc nhàn nhạt, còn có vị ngọt thanh.
Chẳng lẽ đây là thuốc?
Nhưng mà khoan hãy nói kẹo giải độc này có thể giải độc hay không, nhưng mà hương vị thật sự không tệ.
Ba ngày sau, Trương Tiểu Linh đưa Huyền Đình trở về, vô cùng uyển chuyển nói:
“Tiểu Ngư à, hiện giờ chúng ta đang thiếu lương thực, vẫn nên đợi ổn định xong thẩm lại dạy Tiểu Huyền học nấu nướng.”Khưu Tiểu Ngư không ngốc, đâu nghe không hiểu ý trong lời nói của Trương Tiểu Linh.
Dạy ba ngày vậy mà còn bị trả hàng, chắc chắn là không cứu được.“Cái gì? Vậy mà thứ này là đan dược giải độc?” Lý Quải Tử kinh ngạc, sau đó vội vàng nói cảm ơn: “Đa tạ sư phụ ban thuốc, ta nhất định sẽ nghiên cứu thật kỹ, tranh thủ sớm ngày tìm ra các loại dược liệu bên trong.”
Lý Quải Tử còn tưởng Khưu Tiểu Ngư cho hắn ta đan dược giải độc là vì muốn hắn ta nghiên cứu ra càng nhiều dược hoàn giải độc mới, cho nên vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo.Khưu Tiểu Ngư há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không giải thích, thôi, coi như là nguyên nhân này đi.
Nhưng mà kẹo này không ăn lấy đi nghiên cứu đúng là đáng tiếc, xem ra sau này phải ít khen thưởng đồ ăn cho Lý Quải Tử thôi.Hệ thống: Không nên trói buộc một ký chủ qua loa như vậy!
“Tiểu thư, ta cũng muốn.” Vẻ mặt Huyền Đình tràn ngập địch ý nhìn Lý Quải Tử, cảm thấy địa vị của mình gặp nguy hiểm.“Muốn cái gì mà muốn, tay nghề nấu nướng còn chưa học được, còn muốn ăn kẹo.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ.
Đúng vậy, từ sau khi trở về Huyền Đình vẫn luôn đi theo Trương Tiểu Linh học nấu ăn.Hệ thống oa một tiếng khóc ra, rõ ràng công dụng chủ yếu của kẹo này là giải độc mà.
…
Quan trọng nhất chính là Huyền Đình còn lãng phí không ít lương thực.
Lại đi nửa ngày, trong khoảng thời gian này gặp sói một lần, gặp gấu hai lần.
Khưu Tiểu Ngư vì không muốn lãng phí, cho nên bảo Huyền Đình dẫn theo bọn họ đi tróc, Khưu Tiểu Ngư ở phía sau, xử lý gấu và bầy sói, thi thể ném vào không gian, dư lại để cho thôn dân ăn.
Khưu Tiểu Ngư cảm thấy mình càng lúc càng hào phóng, chỉ có mười mấy con sói mà nỡ lấy hai con chia cho người khác.
“Ta đi hỏi Tiểu Ngư một chút.” Thôn trưởng lập tức nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư.
Dọc đường đi bọn họ luôn nghe Khưu Tiểu Ngư chỉ huy, tuy Khưu Tiểu Ngư không muốn quản, nhưng không chịu nổi thôn trưởng mặt dày mày dạn.
Sở dĩ lúc trước giúp đi săn, là vì Khưu Tiểu Ngư muốn tích cóp càng nhiều thịt, cho nên không ngại.
“Có người nào không như vậy, nếu không có Tiểu Ngư, chúng ta còn không biết có bao nhiêu người chết vì bệnh chết vì đói.”
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngư đúng là phúc tinh trong thôn chúng ta, nếu không có Tiểu Ngư, có khả năng chúng ta đã sớm chết vì bệnh. Đó là bệnh dịch đấy, từ cổ chí kim, người nào có thể chữa khỏi bệnh dịch?”