“Đưa nhiều bồi thường cho người nhà của mấy huynh đệ đi.” Tưởng Ngạo Thạch thở dài nói.
“Vâng, lão gia!”
“Không vào thành.” Tưởng Ngạo Thạch đột nhiên nói.
“Không thể, tướng quân… Lão gia, sát nô quá nguy hiểm.” Lý Hằng sốt ruột đến mức không nhớ rõ xưng hô.
Lý Hằng và Lý Bân bất đắc dĩ nhìn nhau, phải làm sao bây giờ mới tốt?
Nếu là Tưởng Ngạo Thạch khi trẻ đương nhiên là huynh đệ bọn họ sẽ không nghi ngờ năng lực của hắn ta, nhưng hiện giờ người già rồi, huống chi mấy năm nay cơ thể càng ngày càng kém, bọn họ không thể không lo lắng.
Nếu thật sự gặp sát nô, hai huynh đệ bọn họ không có tin tưởng có thể chống đỡ được. Bên Khưu Tiểu Ngư còn chưa biết Huyền Đình mà mình thu nhận, rốt cuộc là có thân phận gì khiến người ta kiêng kỵ.
Đang bảo Huyền Đình giúp làm bè gỗ chuẩn bị qua sông.
Khưu Văn Vũ từ lúc dung hợp bàn về bệnh thương hàn xong, đột nhiên sinh ra hứng thú với học y. Huống chi sát nô nhận chủ, đâu phải chuyện dễ dàng như vậy?
Chủ nhân tiền nhiệm của sát nô không biết truyền đạt cho hắn ta là phương thức nhận chủ kiểu gì, nếu quá khó mà nói, sát nô không tìm thấy chủ nhân mới sẽ luôn giết tiếp.
Nhưng mà hai huynh đệ bọn họ không có cách nào phản kháng mệnh lệnh của Tưởng Ngạo Thạch. Nếu không phải hắn ta còn chưa hiểu rõ tri thức trong đầu, thậm chí còn muốn Khưu Tiểu Ngư làm thêm lần nữa.
Cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ tốt của thể hồ quán đỉnh, nếu tri thức thi khoa cử có thể dùng phương thứ này thể hồ quán đỉnh mà nói, vậy đâu cần sầu vì không thi đỗ Trạng Nguyên.
Nhưng mà Khưu Văn Vũ chỉ nghĩ như thế mà thôi, muốn đi lối tắt chắc chắn phải trả giá nhất định.
“Ý của ngươi là ta không đánh lại được sát nô kia sao?” Tưởng Ngạo Thạch hầm hừ nói.
“Lão gia, ngài không thể mạo hiểm!” Chuyện này còn không bằng vào thành.
“Cứ quyết định như thế đi, bớt nói linh tinh, nhanh nói đi, sát nô đi về phía nào?” Tưởng Ngạo Thạch trừng mắt. Nếu đi đến nơi này, như vậy quyết định sáng suốt nhất chính là thông báo cho Tiêu Mộc Trạch, bên cạnh Tiêu Mộc Trạch nhất định có người.
Hơn nữa, Tiêu Mộc Trạch là hy vọng duy nhất khiến sát nô nhận chủ.
…“Nhận được tin tức, hẳn là đến núi Cư An.” Lý Bân nói.
“Được rồi, chúng ta lập tức xuất phát!” Tưởng Ngạo Thạch nói.
Lý Bân lặng lẽ ra hiệu với Lý Hằng, Lý Hằng gật đầu.
Thậm chí Khưu Văn Vũ cảm thấy thể hồ quán đỉnh mà mình đạt được, sẽ phải trả giá trên người Khưu Tiểu Ngư.
“Mau nhìn, có phải có người trôi nổi trong sông hay không?” Thôn dân đang tạo bè gỗ ở bên bờ đột nhiên kêu lên.
“Ở đâu? Không thấy được.”
“Chìm xuống, mau nhìn, lại nổi lên…”
Thôn trưởng nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới.
“Sao lại thế này, không phải bảo các ngươi nhanh tạo bè gỗ qua sông ư?”
“Thôn trưởng, trong sông có thi thể.” Trương Viễn chỉ thi thể nổi trên mặt sông nói.
Nếu thật sự như vậy mà nói, vậy con sói nhiễm bệnh dịch lúc trước, chỉ sợ là uống nước trong sông này.
“Tiểu Ngư đâu?” Thôn trưởng đột nhiên hỏi.
Trương Viễn trợn to mắt, biết ngay là thôn trưởng lại nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư mà.
“Hình như là đến trong rừng.” Có thôn dân trả lời.
“Mau, bảo hai người đi tìm, nói tình hình bên này cho nàng biết.” Thôn trưởng vội vàng nói.
“Vâng, thôn trưởng.”