[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 57

Vì thế lúc này Tiêtu Mộc Trạch triệu tập tất cả mọi người hắn mang tới, đặc biệt đi tìm kiếm sát nô.

Nhưng không nghĩ rằng không cẩn thận uống nước ô nhiễm trong sông, đa số mọi người đều nhiễm bệnh dịch.

Ở cổ đại, đặc biệt là ở dã ngoại, nước uống bình thường đều là nước lã, không có đun nước sôi sau đó lại thưởng thức.

Mọi người vội vàng chạy vào trong rừng, tách nhau ra.

Trường hợp vô cùng thảm thiết, nhưng chuyện này đều xảy ra ở trên đường chính bên ngoài cánh rừng mà đám Khưu Tiểu Ngư sắp đi ra.

Lưu dân đã chết rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn giết toàn bộ người Tác-ta còn dư lại, đoạt đồ đạc trên người bọn họ, ngựa và đồ ăn. Lúc này Khưu Tiểu Ngư nghiễm nhiên thành người đáng tin cậy của bọn họ, mọi việc đều hỏi Khưu Tiểu Ngư.

Thôn trưởng hỏi như thế, tất cả mọi người đều nhìn Khưu Tiểu Ngư với vẻ chờ mong. Ngay sau đó đám người Tác-ta cũng nhiễm bệnh dịch, nhưng cơ thể bọn họ cường tráng, nhiễm bệnh dịch phát tác cũng chậm hơn.

Nhưng mà khi bọn họ ngã xuống, bị một đợt lưu dân khác xông lên giết chết hết sạch. Khưu Tiểu Ngư bị nhìn đến trợn tròn mắt, có lòng không mở miệng nói chuyện, nhưng 200 đôi mắt đều đang nhìn, ai chịu nổi.

Khưu Văn Vũ bật cười, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.Khưu Tiểu Ngư đi chuyến cuối cùng qua sông, nội lực của Huyền Đình đã sớm tiêu hao không còn, cho nên tới cuối cùng chỉ có thể chèo thuyền bằng sức người, tốn càng nhiều thời gian mới qua được bờ bên kia.

“Tiểu Ngư, chúng ta đi qua ngọn núi này, là từ nơi này đi ra ngoài sao?” Đợi mọi chuyện trở về yên bình, cảm thấy không trung tràn ngập huyết sắc.

Nơi này nằm đầy thi thể, người còn sống cũng không tốt hơn người đã chết chỗ nào.

Nhớ tới trước đây cả đám chướng mắt nha đầu vừa xấu vừa đen đã mất cha mẹ như Khưu Tiểu Ngư, sợ nàng sẽ liên lụy đội ngũ, hiện giờ thì hay rồi, thành phúc tinh trong thôn.

Thôn trưởng cũng muốn mau chóng đi ra ngoài nhìn xem rốt cuộc bên ngoài có tình huống thế nào.

Vẫn luôn ở trong rừng cũng không phải biện pháp.

Có lẽ là vì có Khưu Tiểu Ngư, vậy mà thôn trưởng và các thôn dân không còn sợ hãi người Tác-ta như trước, dù sao dọc đường đi bọn họ không gặp phải người Tác-ta, cho nên khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác.

“Không có!” Vẻ mặt A Thất áy náy, khi chân chính gặp được bệnh dịch, mới biết được y thuật của mình không đủ dùng.

“Nếu mà lúc này Tiểu Ngư cô nương ở đây thì tốt.” Nhưng mà lúc này đi đâu tìm nàng đây?

Trên mặt Tiêu Mộc Trạch lộ vẻ ưu sầu.

[Mong ký chủ mau chóng chữa trị, hệ thống đang tính toán khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ!]

Chuyện này làm khó hệ thống muốn chết, khóc!

Khưu Tiểu Ngư: “Còn có thể như vậy sao?”

Còn người khác vẫn kéo dài hơi tàn, thì để Lý Quải Tử chữa!

Bình Luận (0)
Comment