Khưu Tiểu Ngư nghi ngờ: “Vì sao?”
Tuy Khưu Tiểu Ngư đã nghĩ kỹ làm cá mặn, nhưng kỳ lạ chính là vì sao Lý Quải Tử không cho nàng dùng dị năng.
“… Người thường không tiếp nhận được, sẽ coi người thành ngoại tộc.” Lý Quải Tử nói.
Hơn nữa nàng đối với thế giới này cho tới nay luôn lấy phương thức quần chúng tồn tại, căn bản không dung nhập vào, cho nên đối đãi với người và mọi chuyện còn có loại cảm giác không rõ ràng lắm.
Khưu Tiểu Ngư biết chân tướng xong đồng tình Khưu Văn Vũ hai giây, bởi vì hắn ta nghiêm túc.
Mà hiện giờ hình như lại có thêm một người tin tưởng, đó chính là Tiêu Mộc Trạch.
Vì thế từ nay về sau, chỉ cần là người biết Khưu Tiểu Ngư có dị năng, dưới công lao của Lý Quải Tử, Khưu Văn Vũ và Tiêu Mộc Trạch, tất cả mọi người biết nàng sử dụng dị năng là sẽ tiêu hao tuổi thọ.
Khưu Tiểu Ngư quay đầu nhìn thoáng qua Lý Quải Tử: “Nhưng mà… Nếu các ngươi lo lắng, sau này ta ít dùng một chút.”
Dù sao mục đích của nàng vốn là vì hưởng thụ cuộc sống, huống chi có người nhiệt tình suy nghĩ thay nàng, quan tâm nàng như vậy, loại cảm giác này thực sự không tệ.
Lý Quải Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khưu Tiểu Ngư, phát hiện tươi cười trên mặt nàng vô cùng ngoan ngoãn. Thế cho nên sau này người quen nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư mỗi ngày đều lười biếng, đánh rắm cũng không làm, còn tìm cớ cho nàng cơ thể không tốt, sống không lâu, còn là vì dùng tuổi thọ của mình cứu mạng người.
Đó gọi là vĩ đại, gọi là khiến người ta cảm động!
Kết quả sau này tất cả những người cùng tuổi Khưu Tiểu Ngư chết đi, mà nàng vẫn còn sống khỏe mạnh, những người đó mới biết được là mình bị lừa. Đúng là gặp quỷ, vậy mà có thể thấy được hai chữ ngoan ngoãn từ trên người Khưu Tiểu Ngư.
Lúc này Khưu Tiểu Ngư giống như một nữ hài 14 tuổi chân chính.
“Được, vậy sau này dựa theo phương pháp ta nói với bên ngoài nói cho người khác.” Lý Quải Tử nói chính là chuyện Khưu Tiểu Ngư dùng dị năng sẽ hao tổn tuổi thọ.
Lý Quải Tử ngây ngẩn cả người, không chiếm được tán thành của người khác thì không sao ư?
Có lẽ là chưa từng gặp được người không để ý tới cái nhìn của người khác như vậy.
Lý Quải Tử vốn muốn dạy Khưu Tiểu Ngư làm người thế nào, nhưng mà hiện giờ vậy mà hắn ta bị Khưu Tiểu Ngư thuyết phục. Đặc biệt là lý do cuối cùng kia, cường đại như vậy, Lý Quải Tử chỉ cảm thấy trên người Khưu Tiểu Ngư giống như có ánh sáng chói mắt, đó là ánh sáng tự tin.
Trước đây Khưu Tiểu Ngư không có cảm giác tồn tại trong thôn, bắt đầu từ khi nào đã trở nên cường đại như vậy?
Chẳng lẽ là người thân mất đi thật sự có thể khiến con người trưởng thành nhanh như vậy sao? Tuy có một số người có thể tác động cảm xúc của nàng, nhưng cũng gần như thế mà thôi.
“Đương nhiên là bọn ta sẽ không coi sư phụ thành ngoại tộc, còn các hương thân… Bọn họ không phải không coi sư phụ thành ngoại tộc, mà tiếp nhận người, bởi vì người mang tới lợi ích cho bọn họ. Tuy nói như vậy có chút không hợp với đạo lý làm người, cũng có các hương thân là nhiệt tình tiếp nhận sư phụ, nhưng đa số mọi người…”
“Ta đã biết, có thể tiếp nhận ta, còn chưa chắc có thể nhận được tán thành của ta, huống chi là đám người không tiếp nhận ta.” Khưu Tiểu Ngư đứng dậy khỏi mặt đất, phủi cọng cỏ trên mông, khóe miệng nhếch lên nói: “Bọn họ lại không đánh lại ta, sợ cái gì?”
Đó đều là chuyện sau này!