Toàn thân Lý Quải Tử cứng đờ một lát, sau đó tiếp tục bắt mạch cho phu nhân kia, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Sư phụ ta đã biết, ta có thể chữa trị.” Trong lòng lại yên lặng sùng bái Khưu Tiểu Ngư, nhẹ nhàng như thế đã giữ được tính mạng của phu nhân này.
Nhưng mà không biết có ảnh hưởng đối với cơ thể của sư phụ hay không?
Sát nô như Huyền Đình, nếu không có mệnh lệnh của chủ nhân cho dù bọn họ xen lẫn trong đám người, cho dù là diện mạo xuất chúng thì cảm giác tồn tại cũng rất thấp, khiến người ta dễ dàng quên đi bọn họ.
“Hệ thống, càng ngày càng có lệ.” Giọng điệu của Khưu Tiểu Ngư có chút bất mãn.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 5 cân thiên ma, khen thưởng 5 cân bản lam căn, khen thưởng 5 cân thục địa, khen thưởng 5 cân đương quy, khen thưởng 5 cân bạc hà, khen thưởng 5 cân hoàng kỳ, khen thưởng 5 cân bạch thược…]
“Dừng dừng dừng…” Khưu Tiểu Ngư vội vàng quát hệ thống dừng thông báo.Cho nên có đôi khi thôn dân bát quái về Khưu Tiểu Ngư, thực ra Huyền Đình ở bên cạnh nghe, kết quả đợi bọn họ nói xong mới phát hiện vậy mà Huyền Đình cũng ở đây.
Khiến người ta cảm thấy hắn xuất quỷ nhập thần, không biết khi nào xuất hiện dọa người ta sợ hãi, nhưng thực ra hắn ta vẫn luôn ở đây.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 50 cân hạt lúa đặc biệt (hạt giống), khen thưởng 10 viên hạt giống tuyết liên bốn mùa!]
Cho nàng 50 cân gạo, còn có thể nấu cơm mấy lần, cho hạt lúa còn phải trồng, rất phiền phức.
Cho nên Khưu Tiểu Ngư trực tiếp xem nhẹ bốn chữ hạt giống và đặc biệt này.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một củ cà rốt đặc biệt!]
Nếu đống dược liệu này đổi thành 5 cân gạo, 5 cân bột mì, 5 cân mì, 5 cân ngô, 5 cân đậu nành… Có khả năng Khưu Tiểu Ngư sẽ không ngăn cản, nhưng tặng mấy thứ này làm gì, nàng căn bản không cần thảo dược.
Đừng nói là thảo dược, thuốc tây ở trong không gian của nàng cũng có nhiều, đây là lý do vì sao Khưu Tiểu Ngư hoàn toàn chướng mắt đống thuốc hệ thống khen thưởng.
Cho dù thuốc của hệ thống có khả năng có chất lượng khác biệt, nhưng không phải đều là thuốc ư. Khưu Tiểu Ngư đang đi đường ngây ngốc một lát: “Đây là khen thưởng của nhiệm vụ lần trước sao? Vì sao không trực tiếp cho ta gạo?”
Khưu Tiểu Ngư cảm thấy hệ thống này rất kỳ lạ, không phải nói là hệ thống thần y sao?
Sao lại phát hạt giống?
[Ký chủ, khen thưởng còn chưa thông báo xong!]
Khưu Tiểu Ngư: …
Hệ thống này không được, khi khen thưởng đồ ăn thì ít như vậy, khen thưởng dược liệu thì nhiều như thế.
“Vẫn nên dựa theo khen thưởng trước đây mà cho đi.” Khưu Tiểu Ngư vô lực nói.
Bên Tiêu Mộc Trạch dẫn theo đám thuộc hạ của hắn đến thành Thượng Đức trước, nói rõ mọi chuyện xong, bảo người ở cửa thành đợi đám Khưu Tiểu Ngư.
Bởi vì Lý Quải Tử biết chữa trị ôn dịch, thực ra lúc ấy Tiêu Mộc Trạch cũng đã mời Lý Quải Tử đi trước một bước, nhưng Lý Quải Tử không đồng ý.
Bởi vì hắn ta biết phân lượng của mình, hắn ta ngoại trừ phương thuốc chữa trị ôn dịch là Khưu Tiểu Ngư cho ra, thực ra y thuật của hắn ta chẳng ra sao.
Cũng không yên tâm Khưu Tiểu Ngư, Khưu Văn Vũ còn ít tuổi, cho nên Lý Quải Tử mới lựa chọn ở lại.
Chuyện này Khưu Tiểu Ngư cũng không biết.
Thôn trưởng biết được chỗ Khưu Tiểu Ngư có lệnh bài gỗ đại diện cho thân phận của Tiêu Mộc Trạch xong, lúc này bọn họ định định cư ở thành Thượng Đức.