Lúc này lại mở cửa thành mà nói, kết quả sẽ giống vậy.
Hơn nữa một khi mở cửa thành, đám lưu dân sẽ lao nhanh vào, đến lúc đó sẽ mất khống chế.
Đại phu bên trong thành đã sớm triệu tập lại, kết quả nửa tháng qua đi, không có một chút biện pháp nào.
Chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi, nhưng cuối cùng chỉ sợ vẫn phải vứt bỏ những bá tánh đó, nghĩ đến đây trên mặt Trương Văn Kiệt tràn ngập ưu sầu.
“Đại nhân, đúng rồi, nhưng mà dường như nhân số không đúng.”
“Hả?”
“Nhân số không chỉ hơn 200 người, chỉ sợ phải ba bốn trăm.” Mặc Đồng nói. Lúc này người nào cũng không muốn ra khỏi thành, xem ra chỉ có thể để hắn ta mạo hiểm ra ngoài.
“Người đâu.” Trương Văn Kiệt kêu lên một tiếng.
“Đại nhân…”Hai binh lính ôm quyền cong eo đợi Trương Văn Kiệt dặn dò.
“Mở cửa nhỏ, bản quan tự mình đi ra ngoài nghênh đón Lý đại phu.”
“Đại nhân, không thể!” Trương Văn Kiệt đột nhiên đi về trước hai bước, tay đặt lên rào chắn tường thành.
“Mặc Đồng, ngươi nhìn bên kia xem, mau xem có bao nhiêu người?” Trương Văn Kiệt kích động hỏi.
Tùy tùng tên Mặc Đồng vội vàng dựa vào tường thành nhìn. Trương Văn Kiệt nghe tùy tùng nói bình tĩnh lại, đúng rồi, bọn họ đang đi tới cửa thành, nếu lúc này mở cửa thành ra mà nói đám lưu dân nhất định sẽ lao hết vào.
…
“Đợi một lát, đợi một lát.” Trong lúc nhất thời Trương Văn Kiệt đánh mất chủ ý. Không nghĩ tới thành hắn ta quản lý lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ mấy năm kế tiếp khó mà thăng chức.
Hiện giờ chỉ hi vọng người mà Tiêu Mộc Trạch giới thiệu, thật sự có biện pháp chữa khỏi ôn dịch này.
Ngay khi tùy tùng của Trương Văn Kiệt khuyên hắn ta đi nghỉ ngơi, trên một con đường ở ngoài thành, đột nhiên thấy được một số người. Trên mặt hắn ta tràn ngập nghi ngờ, chẳng lẽ không phải những người này.
“Chỉ sợ dọc đường đi đã cứu lưu dân, mau, chuẩn bị nghênh đón.” Trương Văn Kiệt kích động nói.
“Đại nhân, vậy chẳng phải phải mở cửa thành sao?”
“Đại nhân, như vậy sao được, bên ngoài ôn dịch hoành hành, sao có thể để ngài ra ngoài một mình.” Mặc Đồng sốt ruột.
Huống chi hắn ta là tri phủ một thành, lúc này đi ra ngoài có thể trấn an lòng người.
“Đại nhân, hay là để ta đi đi!” Vẻ mặt Mặc Đồng như đưa đám nói.
Trương Văn Kiệt bị vẻ mặt này của hắn ta chọc cười, vỗ nhẹ đầu hắn ta nói: “Nhìn dáng vẻ như sắp đi chết của ngươi kìa, thật lòng muốn đi ra à?”
“Đại nhân, sau này Mặc Đồng không thể phụng dưỡng ngài được nữa… Oa…”
Trương Văn Kiệt: “…”
Tiểu đồng này đúng là không chịu nổi bị đùa.
“Được rồi, trở về nói cho phu nhân một tiếng, nói là bản quan đi ra ngoài nghênh đón Lý đại phu.” Hắn ta tin phu nhân của hắn ta nhận được tin tức này xong, sẽ biết làm thế nào.
Mặc Đồng: “Đại… Đại nhân?”
“Ngươi cho rằng ta thật sự để ngươi đi ra ngoài sao? Còn không nhanh cút đi.”
Thấy Trương Văn Kiệt thật sự sắp ra khỏi thành, Mặc Đồng vội vàng chạy về Trương phủ truyền tin.