Được rồi, chuyện này có thể là hắn ta suy nghĩ nhiều, Khưu Tiểu Ngư căn bản không thèm để ý.
“Những lời này của Lý đại phu là thật sao?” Trương Văn Kiệt kích động hỏi.
Không nghĩ tới hắn ta còn chưa đưa ra yêu cầu này, Lý Quải Tử đã tự giác nói ra trước, quả nhiên không hổ là người do Chiến vương gia đề cử.
Thôn trưởng ở một bên đợi có chút sốt ruột, vất vả lắm mới tiếp xúc với tri phủ đại nhân ở khoảng cách gần, sao hắn ta có thể không xuất hiện cho có cảm giác tồn tại?
Còn không bằng đổi thành bạc, sau này có thể tiêu tiền mua.
“Hả? Chuyện này…” Lý Quải Tử kinh ngạc, phải biết rằng thuốc dọc đường đi này, Khưu Tiểu Ngư chưa từng có ý nghĩ bán lấy tiền.
Ách, hình như từng bán một lần, đó chính là bán thuốc giải độc cho Tiêu vương gia.
Cho nên Khưu Tiểu Ngư không phải không bán, mà là biết đám người cứu trên đường không có tiền. Lý Quải Tử lau mồ hôi lạnh, cho nên hiện giờ Khưu Tiểu Ngư gặp được Trương Văn Kiệt, cho nên định bán thuốc cho hắn ta sao?
Lá gan này cũng quá lớn rồi.
Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư ngay cả tiền của vương gia Tiêu Mộc Trạch cũng dám kiếm, càng đừng nói một tri phủ quan ngũ phẩm.
“Không được tốt lắm đâu?” Lý Quải Tử có chút lúng túng, thật sự là không biết phải nhắc tới chuyện này với Trương Văn Kiệt như thế nào.“Ta lại không bán rất đắt, chỉ bán giá chi phí mà thôi, không có khả năng tự mình bỏ tiền khám bệnh cho người khác đúng không.”
Giá chi phí gì đó không tồn tại, kiếm nhiều kiếm ít đều là kiếm, dù sao Khưu Tiểu Ngư không làm chuyện cho không.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Trong lòng đã cân nhắc nên nói chuyện này với Trương Văn Kiệt như thế nào.
“Để Khưu Văn Vũ đi!” Lúc này Khưu Tiểu Ngư nói một câu.
“Sư phụ, không biết thuốc kia còn không?” Lý Quải Tử nhìn người bệnh nằm đầy đất, không đành lòng.
“Có, nhưng mà cần bỏ tiền ra mua.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Vốn định nói có thể dùng đồ ăn để đổi, nhưng mà nhìn mấy người xanh xao vàng vọt kia, Khưu Tiểu Ngư lo lắng đổi đồ ăn xong sẽ bị chia đi.
Dọc đường đi nàng đã thấy được hành động thu nạp lòng người vì nàng của Khưu Văn Vũ và Lý Quải Tử, đến lúc đó nhất định sẽ thuyết phục nàng chia lương thực ra.
Trương Văn Kiệt: “?”
Từ nơi xa như vậy chạy nạn tới, ít nhất cũng phải đi nửa năm đúng không?
Nhìn mấy trăm bá tánh, Trương Văn Kiệt đột nhiên cảm thấy thôn trưởng này có chút không đơn giản, có thể dẫn theo thôn dân của mình bình an tìm tới đây.
Nghe Tiêu Mộc Trạch nói, thôn bọn họ vốn chỉ còn khoảng 200 người, mà hiện giờ ba bốn trăm người, chỉ sợ dư lại đều là thôn dân cứu nạn trên đường. Phẩm hạnh tốt như vậy, còn có năng lực, nếu không phải người Tác-ta dọa sợ, chỉ sợ thôn bọn họ sẽ sống rất tốt.
“Tốt, tốt lắm! Khưu thôn trưởng không tệ!” Trương Văn Kiệt vô cùng thân thiết vỗ vai Khưu Kỳ Sơn, khiến Khưu Kỳ Sơn kích động đến mức suýt nữa quỳ xuống đất.
Cuối cùng Lý Quải Tử và thôn trưởng cũng hàn huyên với Trương Văn Kiệt xong.
Lý Quải Tử vội vàng đi tìm Khưu Tiểu Ngư. Nhìn thấy hai người nói gần xong, thôn trưởng vội vàng tiến lên học Lý Quải Tử hành lễ.
“Thảo dân Khưu Kỳ Sơn bái kiến tri phủ đại nhân!”
“Ngươi là?” Trương Văn Kiệt vung tay lên lập tức có người đi xuống sắp xếp chuyện này, vì thế có chút tò mò nhìn về phía Khưu Kỳ Sơn.
“Tiểu nhân là thôn trưởng của thôn Khưu Gia Câu ở biên thành.” Khưu Kỳ Sơn vội vàng tự giới thiệu, kích động đến mức tay không biết nên để đâu.
Lý Quải Tử nghe xong thì sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, hiểu rõ ý của Khưu Tiểu Ngư.
Nhưng thực ra Khưu Tiểu Ngư chỉ cảm thấy Khưu Văn Vũ bán thuốc càng đáng tin cậy hơn Lý Quải Tử mà thôi.