Xe ngựa của bọn họ đỗ ở hẻm nhỏ, bởi vì ngõ nhỏ không to lắm, xe ngựa không có biện pháp tiến vào, chỉ có thể đỗ xe ở hẻm nhỏ đi bộ vào.
Lúc trước Trương Văn Kiệt nói muốn sắp xếp chỗ ở cho Khưu Tiểu Ngư, nhưng mà Khưu Văn Vũ từ chối.
Khưu Tiểu Ngư thì muốn đồng ý, dù sao có tiện nghi không chiếm cũng phí, nhưng mà Khưu Văn Vũ không đồng ý.
Một nhà ba người Trương Văn Kiệt mới tiến vào ngõ nhỏ, hệ thống bên Khưu Tiểu Ngư lập tức tuyên bố nhiệm vụ.
Loại hành động cường đạo này khiến người bệnh được chữa khỏi đều không tới cửa cảm tạ nàng.
Dù sao hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ trong phạm vi 200 mét.
Khưu Tiểu Ngư biết đột nhiên kiểm tra được người bệnh chắc chắn là có người tìm tới cửa, cho nên không đi ra ngoài nghênh đón.
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị! Khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ… Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại…]
Hiện giờ Khưu Tiểu Ngư vô cùng tin tưởng hệ thống, ít nhất tin tưởng ở phương diện khen thưởng, cho nên căn bản không cần nghe đoạn sau.
Khưu Tiểu Ngư thật sự có chút tò mò, sẽ là người bệnh gì tới cửa.
“Tự mình vào đi, cửa không khóa.” Lúc này Khưu Tiểu Ngư đang nằm trên ghế bập bênh trong sân, nhàn nhã cắn hạt dưa, hạt dưa này cũng là khen thưởng của hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Mà ghế bập bênh nàng nằm là ghế do trúc làm thành, tuy là hàng mỹ nghệ nhưng ít ra có thể nhìn ra do trúc làm thành sẽ không có vẻ quá khác biệt, nếu không Khưu Văn Vũ nhất định sẽ không cho nàng lấy ra.
Có đôi khi Khưu Tiểu Ngư cảm thấy Khưu Văn Vũ quản quá nhiều, còn sợ này sợ kia, nhưng mà Khưu Tiểu Ngư không phản cảm, cho nên chịu đựng. Khưu Tiểu Ngư chỉ ở nơi này mấy ngày, đã chữa khỏi cho hai người gãy chân, một người viêm phổi, hai người bị cảm, một người mắc bệnh đục tinh thể.
Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư không dùng dị năng lập tức chữa khỏi, ít nhất khiến người ta thấy được dấu vết dùng y thuật.
Tuy phần lớn người bệnh này đều là bị cưỡng chế chữa khỏi, thù lao chữa bệnh cũng là Khưu Tiểu Ngư tự mình lấy ở phòng bếp.Khưu Tiểu Ngư tuyệt đối không thừa nhận có chút hưởng thụ loại cảm giác được người ta sắp xếp chuyện nhỏ trong cuộc sống.
Cửa gỗ mở ra, Khưu Tiểu Ngư thấy được một nhà ba người.
Đừng hỏi vì sao nàng biết là một nhà ba người, bởi vì sau khi đến gần nàng đã nghe thấy đối phương nói chuyện, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên. Thanh danh của nàng đã đánh ra, nếu không vì thăng cấp cho hệ thống, Khưu Tiểu Ngư đã đồng ý với Lý Quải Tử và Khưu Văn Vũ không được dễ dàng dùng dị năng, sẽ không tích cực làm nhiệm vụ như vậy.
“Cốc cốc cốc…”
Có người gõ cửa cửa gỗ cổ xưa.
“Tiểu Ngư cô nương, hi vọng ngươi vẫn khỏe kể từ lúc chúng ta chia tay!”
“Rất tiện, ngươi nói đi.” Khưu Tiểu Ngư đứng dậy khỏi ghế bập bênh, dẫn theo người đến phòng khách.
Dù sao sân này nhỏ như vậy không có chỗ để ngồi, có chỗ để nàng bày ghế bập bênh đã không tệ.
“Tiểu Ngư cô nương, đây là nội tử Liễu Thị, đây là khuyển tử Trương Mộ Quân.” Trương Văn Kiệt giới thiệu cho Khưu Tiểu Ngư.
“Vị này chính là Tiểu Ngư cô nương thần y mà ta nói với hai người.” Trương Văn Kiệt lại nghiêm túc giới thiệu với Liễu Quân Lan.
Trương Mộ Quân từ lúc tiến vào vẫn luôn im lặng, đôi mắt không có ánh sáng giống như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
“Làm phiền Tiểu Ngư cô nương khám bệnh cho khuyển tử, xem có thể chữa khỏi bệnh cho nó hay không.” Trương Văn Kiệt không nói cho Khưu Tiểu Ngư biết Trương Mộ Quân bị bệnh gì, có lẽ là có ý khảo nghiệm.