[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 94

“Các ngươi mang theo tiền không?” Khưu Tiểu Ngư mới tiến vào phòng khách lập tức mở miệng hỏi.

Trương Văn Kiệt và Liễu Quân Lan sửng sốt, ngay cả Trương Mộ Quân cũng lấy lại tinh thần, có lẽ là quá kinh ngạc với hành động của Khưu Tiểu Ngư.

Ngay từ lúc mới đầu Khưu Tiểu Ngư cũng không giống những người Trương Mộ Quân từng gặp trước đây, gặp Trương Văn Kiệt thì cúi đầu khom lưng, khách sáo lấy lòng đủ kiểu, hắn ta cũng đã cảm thấy kỳ lạ.

Thậm chí càng thêm yên tâm, còn chưa chữa bệnh đã có tự tin đòi tiền hắn ta trước, chứng minh bệnh này không khó chữa đối với Khưu Tiểu Ngư.

Trương Mộ Quân sửng sốt, không lập tức đứng dậy.

Trương Văn Kiệt vội vàng nháy mắt ra hiệu với hắn ta, lúc này Trương Mộ Quân mới vẻ mặt không chút biểu cảm đi tới chỗ Khưu Tiểu Ngư.

“Mọi người đều thân thuộc như vậy, sao ta có thể lấy phí khám bệnh của các ngươi, nhưng tiền thuốc vẫn phải trả.” Khưu Tiểu Ngư nói.

“…” Trương Văn Kiệt hít sâu một hơi: “Đó là đương nhiên, nhưng mà phí khám bệnh vẫn phải trả.”

“Phí khám bệnh? Phí khám bệnh cái gì? Ta thu không phải là tiền khám bệnh, mà là tiền thuốc.” Khưu Tiểu Ngư nâng hộp gỗ trong tay lên.

…Khưu Tiểu Ngư mở một lọ viên sơn tra ra, vị sơn tra ngọt thanh phả tới trước mặt.

Trương Mộ Quân không nhịn được hít sâu một hơi.

“Lấy một viên nếm thử xem!” Khưu Tiểu Ngư nhìn Trương Mộ Quân cầm lấy một viên sơn tra, sau đó nhìn Trương Văn Kiệt một cái, Trương Văn Kiệt gật đầu hắn ta mới cho vào miệng.

Sau đó Khưu Tiểu Ngư mới nói với Trương Văn Kiệt: “Trưa hôm nay các ngươi ăn cơm ở chỗ ta đi.” Ngay cả tiền thuốc bọn họ còn trả, chẳng lẽ còn không trả phí khám bệnh?

“Hào phóng.” Khưu Tiểu Ngư giơ ngón tay cái với Trương Văn Kiệt.

Trương Văn Kiệt: Cũng không cảm thấy vui sướng!

“Tiểu tử, ngươi lại đây!” Khưu Tiểu Ngư gọi Trương Mộ Quân.

Khưu Tiểu Ngư nghĩ thầm, nếu không để các ngươi nhìn thấy hiệu quả mà nói, có lẽ sẽ không cam tâm tình nguyện đưa tiền.

Khưu Tiểu Ngư mím môi, nói chuyện với mấy người có vẻ nho nhã đúng là mệt.

“Cho các ngươi nhìn thấy hiệu quả, nếu không sao ta không biết xấu hổ đòi tiền.”

Thẳng thắn như vậy, tuy Trương Văn Kiệt có chút hiểu biết tính cách của Khưu Tiểu Ngư, nhưng lúc này vẫn không nhịn được hơi xấu hổ.

Không có khả năng nói thẳng ra mình nghi ngờ Khưu Tiểu Ngư được đúng không.

Bên này Liễu Quân Lan phát hiện Trương Mộ Quân ăn viên sơn tra xong cũng không xuất hiện biểu hiện nôn mửa, cũng không phát hiện trên mặt hắn ta lộ ra biểu cảm vô cùng sợ hãi đối với đồ ăn, trong lòng kích động tới cực hạn.

Nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Mộ Quân giống như người bình thường ăn chút gì đó, cho dù ăn là thuốc.

Liễu Quân Lan: …

Trương Mộ Quân: …

Trương Văn Kiệt: Thật sự không cần nói câu sau đâu.

Cứng rắn giảm lòng cảm kích của người ta xuống một bậc.

Hiện giờ Khưu Văn Vũ đi sớm về trễ, bởi vì tìm tư thục đi học, nhưng không yên tâm Khưu Tiểu Ngư ở đây, cho nên buổi tối sẽ trở về.

Bình Luận (0)
Comment