Liễu Quân Lan trầm ngâm một lát: “Có lẽ là cho chàng bóng dáng để tự mình thể nghiệm!”
Trương Văn Kiệt: … Xong rồi! Tức phụ cũng đã thay đổi!
Trương Mộ Quân ngơ ngác nhìn Khưu Tiểu Ngư đi xa.
Trương Mộ Quân lắc đầu nói: “Nương, ta không sao, nàng kêu Tiểu Ngư ư?”
Khưu Tiểu Ngư đi trên đường phố, cảm thấy dưới lòng bàn chân cộm đá, nếu không thì đi trên đường bùn gồ ghề lồi lõm.
Thường có một chiếc xe ngựa đi ngang qua, Khưu Tiểu Ngư nhìn thì choáng váng.
Nàng muốn đi xe, ít nhất cũng phải đi xe đạp, kiên quyết không ngồi xe ngựa. Thiếu niên ái mộ người ta, Khưu Tiểu Ngư cũng không nhiều tuổi lắm, có lẽ có thể?
Nhưng mà da đen của Khưu Tiểu Ngư có thể trắng hơn không?
Khưu Tiểu Ngư:…
“Đến bây giờ con còn chưa nhớ kỹ tên nàng sao?” Liễu Quân Lan trêu ghẹo một câu, biết rõ không phải.
“Ta không có, nương, nàng nói chuyện thật thú vị!” Trương Mộ Quân nói xong xoay người vào phủ.
Liễu Quân Lan nhìn Trương Mộ Quân đi xa một lát, lại nhìn Khưu Tiểu Ngư đi xa, trong lòng khẽ dao động. Chữa bệnh cho bá tánh là một khoản tiêu dùng lớn, huống chi trong thành còn nhiều lưu dân chưa sắp xếp xong như vậy, mỗi ngày ăn uống vô số kể.
Lương thực cứu tế mà triều đình phát còn tới sớm hơn cả ngự y phái tới.
…Gần đây lưu dân không ngừng tăng lên, nhiễm ôn dịch cũng không ít, nhưng mà hiện giờ thành Thượng Đức đã không đóng kín cửa thành.
Chẳng qua cửa thành có đại phu tọa trấn, cần phải khỏe mạnh không cảm nhiễm ôn dịch mới có thể vào thành.
Cảm nhiễm ôn dịch cần xây nhà tạm cách ly người nhiễm ôn dịch đến khi chữa khỏi mới được vào thành. Đường không tốt, không sao, sửa đường xi măng thông đến thôn Khưu gia là được.
Chuyện này phải bàn bạc với Khưu Văn Vũ một chút, nếu không tùy tiện lấy đồ ra, đến lúc đó lại lải nhải mãi.
Khưu Văn Vũ cảm thấy xi măng trong không gian của nàng sửa con đường mấy ngàn dặm cũng đủ, nhưng Khưu Văn Vũ chắc chắn không cho nàng làm như vậy, quá dễ gây chú ý!…
Mỗi ngày Trương Văn Kiệt trở về nhìn thấy nhi tử ăn cơm ngon miệng và thê tử tươi cười dịu dàng đầy mặt, thì tràn ngập thỏa mãn.
Nhưng ban ngày ở bên ngoài bận việc vẫn khiến hắn ta sứt đầu mẻ trán, mấy ngày nay không có biện pháp về nhà một lần.
Trương Văn Kiệt có nhân mạch con đường của mình, nhà nhạc phụ là gia tộc lớn, chuyện ở thành Thượng Đức đã sớm thông qua phương thức văn bản bày trước mặt hoàng đế.
Trong khoảng thời gian này Trương Văn Kiệt cảm thấy đầu mình lại trọc một ít, là một đại thúc trung niên chú ý hình tượng, chuyện này thực sự là cơn ác mộng.
…
“Cái gì? Làm đường, đây là chuyện một nữ tử như muội có thể làm sao? Muội không thể ngoan ngoãn ở nhà đợi đại ca chiếu cố à?” Khưu Văn Vũ cảm thấy hơi đau đầu.
“Được rồi, nói thử xem, vì sao lại đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?” Khưu Văn Vũ bất đắc dĩ hỏi.
Trên mặt Khưu Tiểu Ngư lộ ra đắc ý, biết ngay là Khưu Văn Vũ sẽ thỏa hiệp mà.
Khưu Tiểu Ngư vốn định trực tiếp đi tìm Trương Văn Kiệt, dù sao chuyện như vậy quan viên làm sẽ dễ dàng.