[Dịch] Hệ Thống Lừa Đảo, Ta Muốn Đội Quần

Chương 103 - Chuong 103

Lý Xuân Hoa có hơi không hài lòng, bà không có quá nhiều tín nhiệm với đứa con dâu cả này của bà.

Lại nghe Tô Tiểu Tiểu nói: “Nếu đến lúc đó chị dâu không kiên trì được, phá hủy thanh danh của con, đền con gấp bội.”

Lâm Tuyết Cúc: “…”

Mặt Lý Xuân Hoa lập tức vui vẻ đáp: “Được.”

Danh sách của các đại đội sản xuất đưa đến công xã bên ấy.

Sau đó từ danh sách Trình Hiểu Hồng thống kê những người này. Lại triệu tập những người đó lại đây tiến hành hoạt động chọn diễn viên.

Tô Tiểu Tiểu thì đã bắt đầu sửa soạn chuyện xưa cho hội diễn quốc khánh.

Bởi vì là hội diễn quốc khánh, cho nên cô dự định dùng hình thức hài kịch để diễn.

Trước kia cô chỉ xem qua vài bộ phim hài, bên trong trộn lẫn một ít động tác và tình tiết khôi hài, có thể làm cho người ta ôm bụng cười to.

Tài hoa viết lách của Tô Tiểu Tiểu không quá kinh điển, nhưng cô thấy nhiều, mà người xem vừa lúc lại ít thấy, cho nên chuyện này vẫn rất dễ xử lý.

Chờ sau khi viết xong hài kịch, cũng thống kê xong số lượng chiến sĩ thi đua.

Tô Tiểu Tiểu bảo Trình Hiểu Hồng viết tờ thông báo, để chủ nhiệm Hách ký, sau đó chính thức đưa cho những người này lại công xã báo danh.

….

Vụ thu hoạch vừa kết thúc, khi mà dưới đồng không còn nhiều việc, công xã lại tổ chức một hoạt động lớn, khiến cho tâm hồn các xã viên rộn rã hẳn lên.

Đặc biệt là những xã viên đến tham dự hoạt động lựa chọn diễn viên càng thêm kiêu ngạo vô cùng. Bao nhiêu người ở đây đều là chiến sĩ thi đua trong vụ thu hoạch. Một phần nhỏ là trong đội cảm thấy mấy người này chỉ kém chiến sĩ thi đua một chút, nhưng lại rất phù hợp với lời Tô Tiểu Tiểu nói, làm việc chăm chỉ dáng vẻ lại rất đặc sắc.

Khi mọi người đã đến Tô Tiểu Tiểu nhìn một cái, mấy chiến sĩ thi đua này đều giống nhau, đại đa số là thành thật chất phác năng nổ hăng hái, trái lại thì những người khác rất có nét nổi bật, nét nổi bật thật sự. Nữ đồng chí rất hợp với nét đẹp thẩm mỹ niên đại này, nam đồng chí thì anh hùng, cũng có bà cụ có gương mặt phúc hậu, còn có cả vừa nhìn đã thấy là ông cụ vào vai phản diện.

Lý Xuân Hoa cũng đứng trong những người này, vụng trộm quan sát những đối thủ cạnh tranh với mình. Trong lòng có chút thấp thỏm, dẫu sao so về khôi ngô thì không bì được với mấy đứa thanh niên, so về xấu xí không bì được với mấy người có dáng vẻ khó coi.

Có điều bà nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của con gái mình, người chủ trì chuyện này, trong lòng lại thấy có sức mạnh.

Tô Tiểu Tiểu cẩn thận quan sát từng người, sau đó cười nói: “Mọi người không cần căng thẳng, nếu đã đến chỗ chúng tôi thì có nghĩa mọi người là những đồng chí ưu tú trong đội, vậy thì chắc chắn sẽ được chọn làm diễn viên. Nhưng vai diễn này vừa quan trọng, vừa không quan trọng, vậy nên đầu tiên chúng tôi sẽ xem xét tài năng của mọi người nói có thể sắp xếp vai diễn. Trước tiên mọi người hãy biểu diễn kỹ năng độc đáo của mình nào.”

Toàn là nông dân cả, tài năng, làm gì có gì? Thổi sáo kéo đàn hát, không biết gì hết.

Nhìn thấy mọi người cứ nhìn nhau, Tô Tiểu Tiểu cũng không vội vàng thúc giục bọn họ mà còn nhẫn nại chờ đợi.

Dưới ánh mắt đợi chờ của Tô Tiểu Tiểu, có một chiến sĩ thi đua giơ tay lên, nhút nhát nói: “Biết bắt chước tiếng chim có tính không?”

“Tính, tính chứ sao không?”

Tô Tiểu Tiểu để anh ta biểu diễn một màn. Người chiến sĩ thi đua này thể hiện tài năng của mình, bắt chước tiếng kêu của các loài chim.

Có điều là gặp quá ít loài chim, cũng chỉ biết tiếng sẻ và tiếng cu gáy, còn có cả tiếng hỉ thước với quạ. Không cần phải nói, chỉ cần nghe qua là đã thấy giống đến tám chín phần rồi.

Tô Tiểu Tiểu cười đáp: “Có thể phối âm để chúng ta nhảy.”

Mọi người nghe vậy, bắt chước tiếng chim kêu cũng được. Trong chốc lát mọi người đều đem hết tài năng mà trước đây chưa từng nghĩ đến ra.

Có người biết hát, biết hát mấy bài ca tiến bộ, giọng hát cực kỳ có sức xuyên thấu. Không cần Tô Tiểu Tiểu dùng loa mà có thể khiến các đồng chí ở cả cái công xã này nghe thấy.

Còn có cả đồng chí nghe thấy mà đến xem náo nhiệt.

Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Sau này có thể hát những bài ca tiến bộ rồi.”

Lại có người nhảy ra, nói là bản thân hóa trang thành các loại hình kỳ lạ. Còn có người biết múa ương ca, múa rất hớn hở.

[Múa ương ca: một điệu múa dân gian của Trung Quốc.]

Trong cuộc vui này, ai cũng có một tài nghệ có thể lấy ra dùng.

Điều này cũng không kỳ lạ, dẫu sao lúc này trò tiêu khiển quá ít, bình thường cứ sống qua ngày vậy thôi, bản thân tự tìm hiểu thì cũng có thể làm chút gì đó.

Lúc đến lượt Lý Xuân Hoa, vẻ mặt bà có chút không ổn.

Bình Luận (0)
Comment