[Dịch] Hệ Thống Lừa Đảo, Ta Muốn Đội Quần

Chương 109 - Chuong 109

 

“Đây đều là nhờ hội liên hiệp phụ nữ ở huyện dẫn dắt chúng tôi tiến bộ.” Chủ nhiệm Hách vui vẻ đáp. Lúc này, cũng không quên đại công thần của mình, bà ta duỗi tay kéo Tô Tiểu Tiểu tới trước mặt mình: “Hoạt động lần này là do Tiểu Tô phụ trách. Trước đây các hội diễn ở công xã chúng tôi cũng do con bé tổ chức. Con bé có kinh nghiệm phong phú lắm.”

Chủ tịch Nhậm vốn có ấn tượng sâu sắc về Tô Tiểu Tiểu, lần này lại nhìn thấy cô ở đây, trong lòng lại càng có ấn tượng tốt hơn, bà ấy vừa nhìn Tô Tiểu Tiểu vừa liên tục gật đầu: “Hoạt động hôm nay chuẩn bị thế nào rồi, có khó khăn gì không”

Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc đáp: “Báo cáo chủ tịch Nhậm, dưới sự hỗ trợ của toàn bộ đồng chí trong công xã, chúng cháu đã khắc phục được toàn bộ khó khăn, công tác chuẩn bị đã hoàn tất, chỉ đợi khai mạc thôi.”

Những cán bộ khác ở công xã mang vẻ mặt tươi cười.

Chủ tịch Nhậm cười, nói với chủ nhiệm Hách: “Là một đồng chí tốt, phải cho cơ hội bồi dưỡng thêm.”

Chủ nhiệm Hách hiển nhiên biết điều này, đáp: “Bà không nói thì tôi cũng đào tạo con bé, con bé chính là đồng chí tích cực nhất trong hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi.”

Không có Tô Tiểu Tiểu, bà ta nào có thể diện như ngày hôm nay, bà ta còn định sau này sẽ giữ lại vị trí này của mình cho cô.

Bên này chào hỏi được một lúc, chủ tịch Nhậm lại muốn đi xem tình hình của những xã viên kia. Về chuyện này, bí thư Trình hiển nhiên không tham gia, mà kêu chủ nhiệm Hách dẫn bọn họ đi dạo.

Tô Tiểu Tiểu thì lại đi chuẩn bị chuyện hoạt động mở màn.

Chủ tịch Nhậm đi ở trong hội trường, các xã viên đều không nhận ra bà ấy, nhưng mọi người đều biết chủ nhiệm Hách. Dù sao thì vị này cũng chính là người đàn bà thép bắt người không nương tay, lần lượt có người tới chào hỏi bà ta.

Chủ nhiệm Hách đáp lại bọn họ một cách nhiệt tình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, chủ tịch Nhậm lại càng thêm chắc chắn, hội liên hiệp phụ nữ ở công xã Bắc Hà không đơn giản, vậy mà lại có thể khiến các xã viên ở đội sản xuất bên dưới đều nhận ra mình. Điều này chứng minh, bọn họ thật sự đã hòa mình vào với quần chúng nhân dân.

Sau khi đi một vòng, chủ tịch Nhậm rất hài lòng về trạng thái tinh thần của các xã viên ở công xã Bắc Hà.

Thân là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ ở huyện, thi thoảng bà ấy cũng sẽ đi thăm nông trường và các đội sản xuất ở gần huyện. Bởi vì ăn không đủ no, lương thực thiếu thốn, cho nên cuộc sống mà người nông dân trải qua cũng không được tốt cho lắm, cũng có chút thiếu sức sống. Không được ăn no bụng, dù có làm việc hăm hở đến đâu cũng đều là hao mòn sạch.

Làm sao được giống như công xã Bắc Hà này, các xã viên vẫn còn giữ lại niềm hy vọng và sự nhiệt tình đối với cuộc sống.

Qua một lúc, Tô Tiểu Tiểu mang thiết bị khuếch âm, kêu toàn bộ xã viên ngồi xuống dựa theo sự sắp xếp, rồi giữ yên lặng, đừng làm chậm trễ buổi diễn bắt đầu. Nghe được sắp xếp của cô, các cán bộ ở đội sản xuất tự tổ chức đội viên của mình, đặt băng ghế nhỏ dựa theo vị trí đã sắp xếp từ trước rồi lần lượt ngồi xuống.

Các xã viên cũng rất hiểu quy tắc, đều không bằng lòng chậm trễ chuyện lớn xem tiết mục này, mà đều ngồi rất yên tĩnh.

Chủ nhiệm Hách và chủ tịch Nhậm còn đang đợi mở màn, thì trợ lý Tiểu Vương của bí thư Trình qua hỏi: “Chủ nhiệm Hách, bí thư Trình nói, muốn mời chủ tịch Nhậm lên sân khấu phát biểu vài câu.”

Chủ tịch Nhậm ngược lại cũng không muốn đi cướp vị trí nổi bật này nhưng bí thư công xã đã mở miệng, bà ấy không đi thì lại có vẻ không nể mặt người ta quá rồi, vì thế đành đứng dậy đi lên sân khấu.

Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy chủ tịch Nhậm đi lên sân khấu, nói với các xã viên một cách hưng phấn: “Hôm nay, chúng ta rất vinh dự mời được chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ huyện tới xem hội diễn của chúng ta. Chúng ta hãy cùng hoan nghênh chủ tịch Nhậm lên phát biểu với mọi người.”

Bên dưới có mấy nghìn người đang ngồi, tiếng vỗ tay lập tức dội lên nối tiếp nhau như sóng triều.

Chủ tịch Nhậm nhận lấy thiết bị khuếch âm, cũng vừa cười vừa nói một cách kích động: “Các đồng chí ở công xã Bắc Hà, hôm nay tôi tới nơi này, nhìn thấy vẻ mặt và tinh thần của các đồng chí, khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ. Mọi người đã cho tôi nhìn thấy được tinh thần kiên cường, tích cực, và lạc quan của nhân dân lao động. Có những tinh thần quý giá này, tôi tin rằng, bất cứ khó khăn gì cũng sẽ không đánh ngã được chúng ta. Khó khăn trước mắt cũng sẽ qua đi, sau này cuộc sống của mọi người sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Bình Luận (0)
Comment