[Dịch] Hệ Thống Lừa Đảo, Ta Muốn Đội Quần

Chương 156 - Chuong 156

Tô Nhị Trụ vui mừng bảo: “May quá tìm được rồi, bằng không mất trắng nhiều sức lực như vậy. Thức ăn mà anh ăn trước đó đều tiêu hóa sạch trơn rồi.”

Tô Tam Trụ lại càng không chờ được nữa mà bắt đầu xử lý con gà này.

“Gà nướng đất sét không cần xử lý, cứ dùng lá cây bao lại, rồi quét bùn lên, đặt vào trong đống lửa để nướng, sau khi nướng xong, trực tiếp xé da xuống, ngay cả lông cũng khỏi cần nhổ. Hương vị đó khỏi phải nói thơm cỡ nào.” Tô Tam Trụ vừa nói vừa chảy nước miếng.

Tô Nhị Trụ có hơi lo lắng: “Thằng ba, lỡ như bị người bắt được thì phải làm sao?”

Đối với điểm này, Tô Tam Trụ đã sớm có ý tưởng: “Sợ cái gì, cứ nói là thằng trộm gà làm đó, khi chúng ta tới đã phát hiện ra những thứ này rồi.”

“Thằng ba, em thật thông minh.” Lần đầu tiên Tô Nhị Trụ cảm thấy đầu óc của thằng ba nhà mình cũng được.

Hai tên đàn ông xử lý một con gà cũng rất nhanh chóng, rất nhanh đã làm xong, rồi đặt ở trong đống lửa đốt. Tô Nhị Trụ thậm chí còn nhắc tới muốn bắt thêm một con nữa cầm về nhà cho người trong nhà ăn.

Tô Tam Trụ phủ nhận đề nghị này, bởi vì trong nhà có em gái làm cán bộ. Em gái ngay cả thứ người ta tặng tới cửa còn đẩy trở về, nếu như biết bọn họ làm việc này, chắc chắn sẽ phê bình dạy dỗ, không cho phép bọn họ, sẽ còn vì đại nghĩa mà quên người thân.

Cha mẹ vì bảo vệ em gái cũng sẽ đánh bọn họ nốt.

Tô Nhị Trụ nghĩ đến em gái nhà mình, cũng dập tắt suy nghĩ. Đương nhiên trong lòng anh ta thì lại nghĩ, có nên giữ cái đùi gà cho Tống Ngọc Hoa không nhỉ… hay là bỏ đi, vợ mình lắm chuyện như vậy, lát nữa sẽ lại nói mình.

Hai người canh chừng đống lửa một lúc lâu, đợi món gà nướng đất sét sắp chín.

Đột nhiên, gần đó có động tĩnh. Sau đó một người chạy ra từ trong rừng cây.

Hai anh em sợ đến mức nhảy dựng.

Bởi vì quá chột dạ, lại chưa nhìn rõ người, nên Tô Nhị Trụ khẩn trương nói: “Chúng tôi không lén ăn thú rừng, đây là thằng trộm gà làm đó, chúng tôi tới nơi đã có rồi.”

Tô Tam Trụ ngược lại còn biết hỏi người: “Cậu là ai?”

“Hóa ra là hai kẻ các anh trộm đồ.” Người tới mở miệng, giọng nói nghe qua có hơi xa lạ.

Anh lại gần hai người thêm vài bước.

Dưới ánh lửa, đám người Tô Nhị Trụ mới nhìn rõ người: “Trí thức Thôi?”

Hai tay của Thôi Hướng Bắc cắm vào túi quần đi tới, nhìn vào đống lửa đó: “Mấy ngày nay, không phải chỗ các anh bị trộm gà sao, hóa ra là hai người các anh à?”

“Không, không phải chúng tôi.” Tô Nhị Trụ lập tức phủ nhận, nói lời đe dọa một cách hung ác: “Thằng nhóc nhà cậu đừng có nói lung tung, cẩn thận ông đây đánh cậu đấy, một quyền của tôi có thể đánh cậu không đứng nổi đâu.”

Thôi Hướng Bắc hất đầu về phía đống lửa đó: “Tang chứng vật chứng đều đủ cả đây, còn nói thế nào nữa? Sao nào, bị tôi bắt rồi, còn muốn dùng vũ lực uy hiếp à? Nếu như tôi hét một tiếng, những người đó có thể vừa vặn tới bắt đấy. Cũng đừng hòng vu oan giá họa cho tôi, trên tay các anh còn lưu lại mùi gà rừng, trên người chắc hẳn còn cất bao diêm đây nhỉ.”

Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ: “…”

Tô Nhị Trụ vô cùng tức giận, nhưng cũng không có tác dụng gì, đánh cũng không dám đánh, lo lắng sẽ dụ người tới, anh ta nôn nóng kéo tay áo của Tô Tam Trụ: “Thằng ba, sao giờ?”

Tô Tam Trụ nào có biết phải làm sao đâu?

Quả nhiên người đọc sách không phải thứ gì tốt.

Tô Tam Trụ hỏi: “Cậu muốn thế nào? Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi cũng là người bản địa, cậu bắt nạt chúng tôi, sẽ không có lợi cho cậu đâu.”

Thôi Hướng Bắc lại gần vài bước, ngửi mùi trong đống lửa, rồi nói: “Sắp chín rồi, tôi có hơi đói.”

“…”

Sau nửa tiếng, đám người Tô Tam Trụ lại bắt thêm một con gà nữa, sau đó đặt trong đống lửa nướng.

Khi đang nướng con gà này, con gà trước đó đã bị ăn sạch. Ba người chia nhau ăn, vẫn chưa đủ, một cái đùi gà trong số đó còn bị thằng nhãi xấu xa Thôi Hướng Bắc đó cầm lấy ăn mất. Cũng may người này còn có chút lương tâm, biết để lại một cái đùi gà cho bọn họ.

Sau khi ăn xong, hai anh em đã không còn lo lắng. Thôi Hướng Bắc đã ăn thịt gà, đều là châu chấu trên cùng một dây thừng, nếu như cậu ta dám đi báo cáo, mọi người sẽ cùng nhau chơi đến cùng.

Sau khi ba người ăn xong, Thôi Hướng Bắc vỗ miệng rời đi.

Hai anh em nhìn bóng lưng của cậu ta, Tô Nhị Trụ hỏi: “Thằng ba, cậu ta sẽ đi báo cáo chúng ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment