Thôi Hướng Bắc ngồi dậy, trong miệng còn ngậm cỏ dại khô: “Gọi ông với ai đấy?”
Tô Nhị Trụ không hề sợ hãi, đáp: “Gọi ông với cậu đấy.”
Thôi Hướng Bắc cười: “Biết gọi tôi là ông cơ đấy.”
Tô Nhị Trụ: “…!” Mẹ nó chứ, lại bị chơi nữa.
Anh ta tức đến sắc mặt đỏ gay, xông lên định túm Thôi Hướng Bắc xuống. Kết quả Thôi Hướng Bắc nhảy từ trên lưng trâu xuống một cách lưu loát, thuận thế lao vào người anh ta.
Tô Nhị Trụ lập tức bị húc bổ nhào xuống mặt đất.
Tô Tam Trụ nhìn thấy anh nhà mình bị đá sấp mặt, cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, mà nhanh chóng xông tới giúp: “Thằng nhóc, dám bắt nạt người nhà họ Tô chúng tôi, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cậu!”
Các xã viên ở đại đội Đại Kiều Loan thấy thế, trong chớp mắt, hai anh em nhà họ Tô và đồng chí thanh niên trí thức nhà người ta đã đánh nhau. Sau đó lại chớp mắt cái… cả hai anh em đã bị đánh sấp mặt.
Tô Tiểu Tiểu vừa về đến đại đội Đại Kiều Loan, các xã viên đã mau chóng kêu cô nhanh về nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi.
“Anh cháu cũng không biết làm sao lại đi đánh nhau với trí thức người ta, mấu chốt còn là đánh không lại người ta, bị đánh đến sưng bầm mặt mũi rồi…”
Những người chung quanh rì rầm lên tiếng.
Bọn họ cũng không ngờ, thanh niên trí thức vừa mới tới đó, đánh nhau lại hăng như vậy, vậy mà ngay cả tên khó xơi Tô Nhị Trụ cũng bị đánh ngã.
Trước đây ở đại đội Đại Kiều Loan, Tô Nhị Trụ cũng được tính là một người đàn ông uy danh truyền xa. Nhưng hôm nay địa vị bá chủ ở Đại Kiều Loan của anh ta đã bị thay thế rồi.
Đối với loại chuyện đánh nhau này, mọi người cũng không cảm thấy đáng sợ bao nhiêu, ngược lại, cảm thấy rất ngạc nhiên, đều coi như chuyện đùa mà kể với nhau.
Tô Tiểu Tiểu cũng không thoải mái như vậy.
Vậy mà hai anh trai của mình lại đánh nhau với người ta. Hơn nữa còn đánh thua nữa chứ!
Nói thực, tuy cô không có thân tình gì đặc biệt với bọn họ, nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng là người một nhà ăn chung cơm, tóm lại vẫn có hơi khác với người ngoài. Bây giờ nghe thấy hai người ở bên ngoài đánh nhau, tâm trạng của cô có hơi khó chịu.
Vừa về đến nhà, đã nghe thấy Lý Xuân Hoa ở bên đó chửi mắng. Bà ngược lại cũng không mắng thanh niên trí thức người ta đã đánh người, mà là mắng hai thằng con trai nhà mình: “Cái thứ không có tiền đồ, hai đánh một mà còn đánh không lại được thì có cái ích gì cơ chứ, chỉ tổ phí cơm.”
Tô Nhị Trụ ôm một bên mặt sưng vù, ngụy biện: “Mẹ, đó là vì con chưa ăn no thôi, thằng nhóc đó ăn…”
Tô Tam Trụ ho khan.
Tô Nhị Trụ không nói gì nữa.
Lý Xuân Hoa nói: “Khỏi ăn cái gì hết, bà đây cũng không biết tại sao tụi bây lại vô dụng như vậy nữa. Lúc trước khi cha tụi bây còn trẻ, cũng mạnh hơn tụi bây nhiều. Bằng không, nhà mình cũng không thể chuyển được đến nơi này, tụi bây phải gọi là… vợ thằng hai đâu, con hổ sinh con trai đó gọi là gì nhỉ?”
Tống Ngọc Hoa ôm con đứng ở bên cạnh, nghe được lời này thì tiếp lời: “Hổ phụ sinh khuyển tử ạ.”
“Đúng, cha tụi bay là hổ, còn tụi bây là chó con!”
Tô Thiết Sơn ngồi ở bên cạnh, trên mặt là vẻ hưng phấn, động tác rút điếu thuốc cũng nghiêm túc hơn vài phần.
Tô Nhị Trụ đáp: “Mẹ, mọi người không thể nói như vậy được, hổ làm sao mà sinh ra được chó con chứ? Trừ phi là hổ và chó sinh, mới có khả năng sinh ra được, con trai có thể theo chó mẹ, đúng không thằng ba!”
“Thằng ranh thối tha, tao đánh chết mày!” Lý Xuân Hoa tức giận cầm chổi.
Không cần bà ra tay, Tô Thiết Sơn đã cầm cái chổi to ở bên cạnh, vụt hai anh em, đánh họ chạy quanh sân.
Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thảo, còn có cả Tiểu Mễ Lạp không hiểu chuyện, nhìn thấy cảnh tượng này đều bật cười khanh khách.
Vẫn là khi nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu về, chuyện này mới dừng lại.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lòng người nhà họ Tô, Tô Tiểu Tiểu đã được tính là chủ của cái nhà này. Bình thường cô không quan tâm, nhưng chỉ cần quan tâm, đó đều là có lý do cả, ngay cả Tô Thiết Sơn cũng rất tôn trọng ý kiến của cô.
Lúc này nhìn thấy con gái về, mới kêu con gái dạy dỗ hai đứa con trai này.
Tô Tiểu Tiểu uống một hớp nước lạnh, bưng cái ghế ngồi trước mặt hai người: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại đánh nhau với người ta?”
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ liếc mắt nhìn cha và mẹ mình, không dám ho he.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Cha mẹ, cha mẹ đi nghỉ ngơi đi, con và các anh vào phòng nói chuyện. Người đông, da mặt của bọn họ mỏng cũng không tiện nói.”
Lý Xuân Hoa tức tối đáp: “Da mặt bọn nó còn dày hơn cả tường nhà mình ấy!”
Nói thì nói như vậy, nhưng bà vẫn tìm một vị trí ở trong sân rồi ngồi xuống, nhường phòng cho con gái và hai đứa con trai nói chuyện.
Vào trong phòng, Tô Tiểu Tiểu không nể mặt nữa, mà đặt cái cốc lên bàn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các anh nói rõ đi. Không nói rõ, em sẽ cho người đi bắt các anh, đánh nhau ẩu đả không phải chuyện tốt đâu.”
Khỏi phải nói, hai anh em sợ chiêu này.
Tô Tam Trụ đáp: “Em gái, bọn anh nói mà, em không thể nổi nóng với bọn anh, cũng không thể cho người tới bắt bọn anh.”
Tô Tiểu Tiểu cười ha ha: “Xem ra còn phạm pháp nữa đây.”
“… Cũng không tính là thế.” Tô Tam Trụ ho khan một tiếng, sau đó ngại ngùng bảo: “Chính là, chính là tối hôm qua…”
Dưới lời tường thuật lắp ba lắp bắp của Tô Tam Trụ, Tô Tiểu Tiểu cũng biết được tiền căn hậu quả.
Nói ngắn gọn, hai tên trộm gà gây án tạm thời này bị tên trộm gà chân chính tóm được chứng cứ, sau đó người ta ngược lại, còn mang chuyện này đi uy hiếp hai người bọn họ, rồi ăn gà rừng mà bọn họ bắt được.
Tô Nhị Trụ là người nóng tính, chưa bao giờ bị người chơi xỏ, lúc này bị người chơi như thằng ngốc, anh ta cảm thấy không thể nhịn được. Hôm nay lại nhìn thấy bản mặt khiến người chán ghét đó của trí thức Thôi, cho nên không nhịn được mà xông tới.
Tô Nhị Trụ không phục nói: “Nếu không phải anh chưa ăn no, thì anh chắc chắn đã đánh lại được cậu ta rồi.”
Tô Tam Trụ nói: “Anh à, anh đừng cậy mạnh nữa, người ta vừa nhìn đã biết là có luyện võ rồi, chúng ta không có cơ hội đánh trả đâu.”
Tô Nhị Trụ vỗ bàn với vẻ mặt tức giận, cái bàn cũ trong nhà bị anh ta vỗ ra một vết nứt.
“…”
Hai anh em đều không dám lên tiếng, đợi phía bên Tô Tiểu Tiểu tuyên án cho mình.
Tô Tiểu Tiểu đương nhiên không thể kêu người tới bắt bọn họ. Loại chuyện này theo quan điểm của cô, quả thực không phải là chuyện phạm pháp. Nhưng chuyện này ở thời đại này mà nói, đúng thực cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Xem như là một điểm yếu bị người nắm trong tay.
Loại chuyện này khiến Tô Tiểu Tiểu rất khó chịu.
Cô đi ra khỏi phòng mà không nói một tiếng nào: “Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến, đúng rồi, bàn nhà mình bị anh hai con vỗ nứt rồi.”
Đợi khi Tô Tiểu Tiểu ra khỏi sân, trong nhà lại truyền ra tiếng hét chói tai của Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ.
Lần này Tô Tiểu Tiểu ra ngoài là để tìm Thôi Hướng Bắc.
Trước đó, cô cũng không quan tâm đến chuyện nhàn rỗi của thanh niên gì đó cho lắm, đặc biệt là thanh niên trí thức cũng không thể tính là người có tính cách tốt đẹp gì này, cô lại càng không muốn quan tâm hơn.
Nhưng lúc này, cô cảm thấy mình phải cho thanh niên trí thức này biết, ở trong đội sản xuất này, không phải là nơi anh có thể tùy tiện gây sự.
…
“Đồng chí Thôi Hướng Bắc, chuyện lần này cậu đánh người rất nghiêm trọng, trong đội nhất định sẽ phải trừng phạt cậu.” Đội trưởng Quách đang chỉ trích Thôi Hướng Bắc ở nhà thím Ngưu một cách nghiêm khắc.
Tuy rằng người nhà họ Tô là hai đánh một, nhưng kết quả cuối cùng là Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ mặt mũi bầm dập, còn Thôi Hướng Bắc thì lại chẳng bị làm sao.
Đội trưởng Quách nhận ra lực sát thương của cậu ta, vì không cho cậu ta sau này đánh nhau ở trong đội, nên ông quyết định qua đây nghiêm khắc phê bình thằng nhóc này một chút.
Thôi Hướng Bắc vẫn luôn ngồi nghiêng trên ghế lắng nghe, cả người còn rung rung, rõ ràng là có hơi nhàn nhã.
Nhìn thấy thái độ này của anh, đội trưởng Quách quả thực sắp tức chết đến nơi rồi, trong lòng oán trách công xã đã tìm một tên khó giải quyết tới cho ông. Người không nghe theo quản giáo như vậy, sau này thời gian dài rồi, sẽ càng ngông cuồng hơn.
“Thôi Hướng Bắc, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói với cậu không?”
“Đang nghe.” Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Chú cứ tiếp tục đi, tôi đang nghe đây.”
Đội trưởng Quách muốn cởi giày, rồi cầm giày đánh người theo bản năng.
Thím Ngưu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đại đội trưởng, thực ra tiểu Thôi là người rất hiểu chuyện, ông xem cái sân này của tôi được làm tốt bao nhiêu, thằng bé còn giúp tôi sửa mái nhà nữa, đây là một đứa trẻ tốt.”
Đội trưởng Quách nói: “Thế Tô Tiểu Tiểu đối với bà không tốt sao? Trước đây, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ cũng từng sửa mái nhà cho bà mà!”
Thím Ngưu nghĩ đến điểm này, cũng cảm thấy anh em nhà họ Tô cũng không tồi.
Cho nên chuyện này, bà ấy cũng không thể giúp được ai.
Đúng thật là, đều là những đứa trẻ tốt, sao lại muốn đánh nhau chứ.
Bà ấy lúng túng dời mắt, lại trông thấy Tô Tiểu Tiểu đi vào sân nhà mình, lập tức đứng dậy: “Con bé Mạn qua rồi.”