[Dịch] Hệ Thống Lừa Đảo, Ta Muốn Đội Quần

Chương 18 - Chuong 18

Lúc hai người đi ra trường học thì gặp phải một đám học sinh từ bên ngoài đi vào, bọn họ đều cắt đầu học sinh, tay ôm sách vở, nhìn qua còn mang theo phong cách tây như người thành phố.

Đương nhiên cái gọi là phong cách tây này cũng là giới hạn trong mắt đại đội trưởng Quách, trái lại Tô Tiểu Tiểu không nhìn ra phong cách tây gì.

Chẳng qua cô lại thấy được một người quen trong đấy.

Hiện tại cô đã thông qua trí nhớ của nguyên chủ, ôn tập người bên cạnh một lượt, lúc này liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt mình chính là chị gái – đồng chí Tô Tử Tiêu.

Tô Tử Tiêu cao gầy, mặt mũi thanh tú, chẳng qua vì dinh dưỡng ở thời đại này không đầy đủ, cho nên cũng không quá dễ nhìn.

Tô Tiểu Tiểu và cô ta có chút giống, cũng như Lý Xuân Hoa, nhưng khí chất khác biệt.

Nếu như nói dáng dấp của Tô Tiểu Tiểu thiên về kiểu ôn hòa lãnh đạm, thì Tô Tử Tiêu thuộc về loại hình tinh thần phấn chấn.

Lúc này Tô Tử Tiêu đang ba hoa khoác lác, nghe đôi câu trong miệng đám nữ sinh này, chuyện bọn họ nói đến cũng không phải học tập, mà chính là về sản phẩm mới trong cửa hàng bách hóa trên huyện. Hay kiểu váy áo gì đó.

Đại đội trưởng Quách cũng nhìn thấy Tô Tử Tiêu: “Ồ, chị cháu kia, có muốn qua chào hỏi không.”

Tô Tiểu Tiểu: “Không cần đâu, chị ấy đang bận rộn, cháu muốn về sớm còn qua trường, đứng nói chuyện sẽ chậm trễ thời gian, sau này còn nhiều cơ hội.”

Đại đội trưởng Quách cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với đám nữ sinh này, vì thế giả bộ như không nhìn thấy, dẫn theo Tô Tiểu Tiểu rời đi.

Trái lại là lúc Tô Tử Tiêu đi ngang qua, ánh mắt thoáng thấy bóng người quen thuộc, chẳng qua lúc quay đầu lại thì người đã đi xa, chỉ thấy bóng lưng, cô ta cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi.

Cô em gái kia của cô ta, bình thường kỳ hoa không thích nói chuyện, cũng không thích ra ngoài, không thể nào đi theo người khác đến đây.

“Này Tử Tiêu, cậu đang nhìn gì đấy.”

Tô Tử Tiêu cười đáp: “Không có gì, nghĩ đến sắp tới kỳ nghỉ, chúng ta lại phải tạm xa nhau một thời gian.”

Một nữ sinh tóc ngắn trong đó cười đáp: “Ôi, cậu đừng nói mấy lời đó nữa, chẳng lẽ chúng ta còn không thể gặp mặt à? Cậu gọi một câu, chúng ta lại cùng đến huyện thành dạo chơi, cậu nói đúng, cho dù không có tiền mua, chúng ta cũng phải đi ngắm.”

Cũng có nữ sinh phụ họa: “Đúng vậy, không phải cậu quen người ở trường cấp ba trên huyện ư, lúc nào dẫn chúng mình đi làm quen với, mình cũng muốn làm quen với người trên huyện, nghe nói đơn vị trên huyện thường xuyên tuyển công nhân, đến lúc đó cũng có thêm nhiều tin tức.”

Tô Tử Tiêu cười đáp: “Có cơ hội sẽ dẫn mọi người làm quen.” Cơ hội này đương nhiên không có, chính cô ta cũng muốn quen biết, nhưng đi đâu quen biết với học sinh cấp ba trên huyện chứ, người ta là người ở huyện đấy.

Nghĩ đến những gì nhìn thấy trên huyện, trong lòng cô ta sinh ra hướng đến.

Lại có chút thất bại.

Bây giờ người trong nhà đều cho rằng cô ta lên trường cấp ba thì sau này có thể lên huyện làm việc, thế nhưng tình huống thực tế đâu đơn giản như vậy.

Cương vị trên huyện chính là mỗi củ cải một cái hố, người ta đều là cha mẹ làm công nhân, con cái đến thay vị trí, hoặc là do trường trung cấp chuyên nghiệp đến bổ nhiệm, mà học sinh cấp ba như cô ta, ở huyện thành có không ít trường cấp ba, học sinh cấp ba cũng không được tuyển thẳng vào xưởng mà còn phải thi tuyển.

Cô ta không có hộ khẩu ở huyện, ngay cả tư cách thi tuyển vào đơn vị cũng không có, đơn vị người ta căn bản không nhận.

Cô ta thường xuyên đến huyện thành, biết được rất nhiều học sinh cấp ba ở huyện chờ sắp xếp việc làm ở nhà.

Còn một năm nữa là tốt nghiệp, bây giờ cô ta cũng không biết đến khi đó phải ăn nói như thế nào với người trong nhà.

Sở dĩ cô ta tích cực chạy đến huyện thành như thế cũng là vì có thể tìm cơ hội đến huyện, nhưng đến huyện, ngoại trừ đi dạo trong cửa hàng bách hóa, cô ta không biết mình có thể tìm ai.

Sau khi từ công xã trở về, Tô Tiểu Tiểu cũng không nói chuyện đã gặp Tô Tử Tiêu cho người nhà họ Tô nghe.

Chẳng phải cô cao thượng, khinh thường nói xấu sau lưng người khác, mà chẳng qua là cô lười, không muốn nói làm gì. Đến lúc đó dù họ có tin hay không thì cũng có một đống chuyện phiền toái thôi.

Khi người nhà họ Tô hỏi cô có thấy cô ta không thì cô cũng trả lời là không gặp. Thành ra họ cũng không hỏi tiếp.

Vì còn ba ngày nữa là đến kỳ thi. Tô Tiểu Tiểu không muốn bị thi rớt nên cô tranh thủ đi ôn bài. Ban ngày thì để bọn trẻ làm đồ chơi, học hát, kêu một đứa xuất sắc trong lớp chỉ cho những đứa khác ôn bài còn cô thì ngồi trong phòng học ôn tập. Nước tới chân mới nhảy.

Sau ba ngày liên tiếp chuẩn bị, Tô Tiểu Tiểu tự mình tới cấp hai công xã để dự thi.

Theo sự sắp xếp của chủ nhiệm La thì cô cùng thi với một lớp tốt nghiệp.

Trước ánh nhìn chăm chú đầy tò mò của những học sinh khác, cô làm như không thấy mà tập trung chờ phát đề thi rồi bắt đầu làm bài.

Nội dung đề thi vẫn rất đơn giản. Đa phần là hỏi những kiến thức có trong sách giáo khoa. Chứ không có những câu hỏi hóc búa như sau này.

Buổi sáng sau khi thi hai môn toán và ngữ văn xong Tô Tiểu Tiểu cũng không về nhà ăn cơm mà là tìm một chỗ không người rồi mua đồ ăn từ hệ thống, ăn một bữa no nê.

Sau khi ăn xong thì cô tìm một phòng học để nghỉ ngơi. Buổi chiều thi tiếp.

Sau khi kết thúc kỳ thi, cô nhớ lại cách mình làm bài thì thấy khá ổn, tâm trạng thả lỏng. Lúc đi đường cũng nhẹ nhàng như cưỡi gió đạp mây.

Lần này lúc ra khỏi cổng trường không gặp phải Tô Tử Tiêu.

Chẳng qua Tô Tiểu Tiểu nghe nói hình như hôm qua trường cấp ba đã thi xong, vậy mà Tô Tử Tiêu vẫn chưa về nhà.

Nghĩ lại thì cô ta cũng là một thành viên trong gia đình hài hòa mà mình cần gây dựng, nên khi đi ngang qua cổng lớn của trường học Tô Tiểu Tiểu còn hỏi bác bảo vệ.

Bác bảo vệ này làm ở trường học cũng nhiều năm rồi, học sinh trong trường ai bác cũng biết. Nghe cô nói là tìm Tô Tử Tiêu, bác ấy lập tức nói: “Con bé đó sáng nay có ra ngoài cùng mấy đứa nữ sinh nữa. Nó nói là lên trên huyện mượn sách, đúng là những đứa trẻ hiếu học. Đừng lo lắng, nó có bạn đi chung mà. Hơn nữa, bây giờ là xã hội mới, an ninh tốt lắm.”

Sau khi Tô Tiểu Tiểu biết được Tô Tử Tiêu đi đâu thì cũng không hỏi thêm gì nữa.

Dù sao thì với cô, Tô Tử Tiêu gần như là một người xa lạ. Không có gì phải lo lắng.

Trên đường trở về, Tô Tiểu Tiểu nóng đến bực bội.

Trên đường gặp phải vài người đang khiên đồ đạc, cô cũng coi như không thấy mà đi lướt qua.

789: “Ký chủ ký chủ, đáng lẽ ra cô nên giúp họ.”

Tô Tiểu Tiểu dùng bàn tay làm quạt, phẩy phẩy mà quạt gió cho chính mình: “Quá nóng, tôi không muốn nhúc nhích.”

Hiện tại mỗi buổi tối cô đều kể chuyện xưa cho mọi người nghe, bởi vì thời gian được kéo dài nên phần thưởng từ tám điểm thánh mẫu đã tăng thành mười lăm điểm thánh mẫu. Đủ cho mỗi ngày ba bữa cơm của cô. Đôi khi còn có thể ăn thêm vài thứ khác.

Bởi vậy bây giờ cô cũng không còn tích cực làm việc tốt nữa.

Dù sao với tình huống của cô bây giờ cũng là có tiền mà không thể xài.

789 lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Không phải nói làm việc thiện nhiều sẽ trở thành thói quen sao? Quan niệm của người thiết kế ra tôi chính là như vậy, vì sao ký chủ một chút cũng không thay đổi thế?”

Tô Tiểu Tiểu: “Có lẽ ý chí của tôi tương đối kiên định.”

789: “…”

Đến đoạn đường núi ít người, Tô Tiểu Tiểu mua một ly kem để ăn thuận tiện còn uống một ly CocaCola ướp lạnh. Cho dù vậy thì lúc về tới Đại Kiều Loan, cô cũng đã nóng đến không chịu nổi. Cảm giác như bản thân sắp bị phơi thành cá khô.

Trong lòng cô càng cảm thấy may mắn khi đã không còn là phần tử lao động tay chân mà đã chuyển thành lao động trí thức.

Nếu không làm việc giữa trưa nắng chang chang như thế này cũng khiến cô mất nửa cái mạng.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một tiếng “bùm” như có thứ gì đó vừa rơi xuống nước.

Tô Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn qua bên kia thì thấy trong hồ nước ở đầu thôn, có mấy đứa trẻ đang đứng trên bờ la lớn: “Rơi xuống nước rồi. Hắc Bì rơi xuống nước rồi.”

Có vài đứa lanh lợi đã chạy đi kêu người lớn.

Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc, mọi người đều đang làm việc ở ngoài đồng, có chạy gấp tới cũng không kịp nữa.

Tô Tiểu Tiểu không chút nghĩ ngợi vội vàng chạy tới.

Mặc dù hồ nước cách không xa nhưng đứa bé bị rơi xuống nước kia thì hoàn toàn không biết bơi, nó giãy dụa vài lần rồi chìm xuống nước.

Tô Tiểu Tiểu nhảy xuống nước nhanh chóng bơi qua rồi lặn xuống cứu người.

“Ối, Cô giáo Tô nhảy xuống rồi.”

“Cô giáo Tô bơi nhanh quá.”

“Cô giáo Tô cũng biến mất tiêu rồi.”

Bọn nhỏ nhìn thấy có người quen tới thì nỗi sợ hãi đã vơi đi ít nhiều, nhưng lúc Tô Tiểu Tiểu cũng biến mất lại khiến chúng bắt đầu hoảng loạn mà khóc toáng lên.

Đột nhiên, đầu của Tô Tiểu Tiểu ngoi lên, trong tay cô còn ôm một đứa trẻ lôi ra khỏi mặt nước. Bọn trẻ nhìn thấy cô thì hô to: “Lên rồi, lên rồi.”

Đúng lúc này mấy người đàn ông trưởng thành vừa nghe tin đã chạy vội tới, lúc chạy đến bờ hồ, Tô Tiểu Tiểu đã kéo Hắc Bì lên bờ.

Nhưng mà thằng bé này ban nãy uống quá nhiều nước nên đã ngất đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment