[Dịch] Hệ Thống Lừa Đảo, Ta Muốn Đội Quần

Chương 190 - Chuong 190

Bên này sau khi Tô Tiểu Tiểu báo cáo với chủ nhiệm Hách xong, điện thoại từ các công xã khác cũng tới, tìm chủ nhiệm Hách thương lượng chuyện hội diễn liên hợp.

Vốn dĩ các công xã khác muốn mời công xã Bắc Hà đến diễn, nhưng nhiệm vụ diễn xuất của công xã Bắc Hà nhiều, nếu như sắp xếp được thì không biết là đến bao giờ. Bây giờ tổ chức liên hợp diễn xuất, chuyện thời gian có thể thương lượng sắp xếp rồi.

Hơn nữa các công xã khác cũng rất tin tưởng tiết mục mà công xã Bắc Hà bố trí, mong chờ được công xã Bắc Hà dẫn đầu.

Thế là công xã Bắc Hà lại trở thành miếng bánh thơm ngon như thường, cả ngày điện thoại không ngớt. Thậm chí chủ nhiệm hội phụ nữ công xã Hồng Tinh và công xã Hồng Kỳ ở gần đó còn đạp xe tới, mang theo một cán sự nhỏ tích cực chạy tới thương lượng chuyện này,

Chủ nhiệm Hách thấy mọi người có thái độ tích cực với chuyện này. Thế là ghi lại những công xã gọi điện tới, tự mình đi báo cáo với bí thư Trình về chuyện này. Muốn để công xã Bắc Hà dẫn dắt, mời các đồng chí của hội phụ nữ công xã khác tới để họp, chính thức bàn luận chuyện hội diễn nên làm thế nào.

Gần đây tâm trạng bí thư Trình khá tốt. Tìm thấy con đường cải thiện cuộc sống cho xã viên, bây giờ các công xã khác tụ lại quay quanh công xã Bắc Hà, ông ta cảm thấy nơi này đã có mặt mũi rồi.

Sau khi nghe chủ nhiệm Hách báo cáo tình hình, thì lập tức đồng ý chuyện này, bảo hội phụ nữ tự mình sắp xếp.

“Vậy tôi sẽ để Tiểu Tô phụ trách chuyện này, con bé đề xuất nó, con bé nhiều ý tưởng. Để Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn trợ giúp.”

Bí thư Trình nói: “Tiểu Tô còn phụ trách chuyện huấn luyện, cô thấy con bé có thể làm được không.”

“Chắc chắn là được, Tiểu Tô biết bố trí người.” Chủ nhiệm Hách rất tự tin với Tiểu Tô.

Thấy bà ta mở miệng Tiểu Tô, khép miệng cũng Tiểu Tô, bí thư Trình nói: “Đây là bà bồi dưỡng người thay thế à.”

Chủ nhiệm Hách cười đáp: “Không phải sao, có Tiểu Tô rồi, sau này lúc tôi không còn ngồi ở vị trí này nữa, tôi cũng không lo lắng về công việc của hội phụ nữ công xã Bắc Hà. Bí thư Trình, cuối năm phải bình xét Tiểu Tô là phần tử tích cực, lương cũng để ý chút. Lúc này chúng ta không thể khiến người ta chạnh lòng. Nghĩ mà xem từ lúc Tiểu Tô đến, Bắc Hà của chúng ta nở mày nở mặt biết bao nhiêu.”

Bí thư Trình nói: “Biết rồi, trong lòng tôi tự rõ.”

Dù sao lúc đầu còn nghĩ muốn quan tâm người nhà mình chút, nhưng bây giờ Tiểu Tô đã bỏ ra biết bao nỗ lực, còn tạo ra rất nhiều thành tích. Dù cho ông ta có hồ đồ thì cũng không làm chuyện trái với lương tâm được.

Tô Tiểu Tiểu đi một chuyến lên huyện, công xã Bắc Hà càng thêm bận rộn.

Nhưng không khí bận rộn này lại khiến người khác cảm thấy vui mừng không ngớt. Dẫu sao bận rộn mới có lối đi.

Giờ tan làm buổi chiều, thông tấn viên đi đến các đại đội thông báo cho người của đội biểu diễn bắt đầu tập dượt tiết mục.

Cũng mang theo vài phần mệt mỏi trở về đại đội Đại Kiều Loan.

Lúc đang nông nhàn mọi người tan làm sớm, lúc quay về nhà, ngoài hai vợ chồng Tô Đại Trụ đi làm ở bên ngoài ra, những người khác đều ở nhà.

Tô Tiểu Tiểu lấy hộp cơm nhôm ra, nhờ Lý Xuân Hoa cầm tới bên nhà ăn hâm nóng, buổi tối cả nhà ăn thịt.

Lý Xuân Hoa mở hộp cơm ra nhìn một cái, đôi mắt cả nhà nhìn mãi không ngừng.

“Con gái à, con không nỡ ăn mà cầm về cho người nhà ăn sao?” Bà nhìn một bát thịt đầy ăm ắp.

Tô Tiểu Tiểu vâng một tiếng: “Mẹ, mẹ đi hâm nóng đi.”

Lý Xuân Hoa vội vã đến nhà ăn trong đội. Thời buổi này ăn chung nồi chính là không tiện, trong nhà thì không được phép đun nấu, ăn gì cũng phải đến nhà ăn đại đội để nấu.

Còn phải tìm người ta để nói vài lời tốt đẹp. May mà con gái mình là cán bộ, không phải chịu cáu gắt vô cớ.

Bởi vì có bát thịt này mà tâm trạng của người trong nhà hôm nay không tệ.

Tô Tiểu Tiểu chẳng ăn bao nhiêu, dành hết cho những người khác ăn. Bởi vì hai vợ chồng Tô Đại Trụ chưa về, Lý Xuân Hoa bèn để phần cho hai đứa con ăn, ăn hết phần dành cho cha mẹ chúng.

Tiểu Thạch Đầu ngước đầu lên hỏi Lý Xuân Hoa: “Bà ơi, có phần cho cha mẹ cháu không? Bọn họ vất vả lắm.”

Một đứa nhỏ năm tuổi mỗi ngày đều ở bên ngoài chơi cùng với đám bạn, thế mà cũng biết việc xây dựng đất cơ sở trong đội vất vả

Tô Tiểu Tiểu nói: “Không cần đâu, đợi cha mẹ cháu về thì trong nhà còn ăn nữa, cháu giữ lại, cha mẹ cháu cũng không ăn được.”

Lúc này Tiểu Thạch Đầu và em gái mới chia nhau ăn.

Lý Xuân Hoa hừ một tiếng: “Thế mà sinh được đứa con hiếu thuận.”

Miệng Tô Tam Trụ ăn thịt, trên miệng còn có vết dầu: “Mẹ, chẳng phải tụi con cũng hiếu thuận với mẹ sao?”

Lý Xuân Hoa nhìn dáng vẻ ăn thịt vội vàng của anh ta, không tin một chút nào.

Đợi sau khi cả nhà ăn xong, Tô Tiểu Tiểu nói chuyện công việc với Lý Xuân Hoa và Tống Ngọc Hoa.

Bởi vì tổ chức liên hợp diễn xuất, Lý Xuân Hoa đã bận rộn, thậm chí cả cuối năm không thể nghỉ ngơi, dù cho lúc không diễn cũng cần thường xuyên tập luyện. Vậy nên phải chuẩn bị tâm ý cho tốt.

Lý Xuân Hoa vui mừng vô cùng: “Vất vả đã là gì, chỉ cần có thể đóng góp cho công xã, bọn mẹ đều không thấy khổ.” Sau khi bà nói xong lại hỏi Tô Tiểu Tiểu: “Có bồi dưỡng không?”

“Có.”

Lý Xuân Hoa càng vui vẻ hơn. Chỉ mong sao càng bận càng tốt. Bản thân đã từng tuổi này vẫn có thể kiếm nhiều công điểm hơn. Lúc chia tiền cuối năm có thể được nhiều hơn. Một đời dựa vào chồng mình, sắp già rồi, bà mới tìm được mấy phần sức mạnh.

Còn công việc của Tống Ngọc Hoa cũng bận hơn trước kia rồi. Bởi vì Tống Ngọc Hoa không chỉ may đồ cho bên nhà máy, mà còn đảm nhận công việc huấn luyện trong đội.

Tống Ngọc Hoa cười nói: “Chị không sợ bận, cuối năm trước đây đều rảnh, trong lòng bối rối. Bận như bây giờ mới tốt, nhưng mà con trẻ cần người trông.”

Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Để Nhị Trụ trông, nó ở nhà rảnh.”

Tô Nhị Trụ: “…Sao lại là con?”

“Vợ con mải kiếm công điểm, không để con trông thì ai trông? Cũng không thể để cha con trông được, ông ấy trông mấy đứa từ bé đến lớn không dễ dàng gì, giờ con muốn ông ấy trông con của con à? Không biết thương cha là gì à?”

Tô Thiết Sơn hút điếu thuốc, không nói lời nào, nhưng trong lòng vui sướng.

Tô Nhị Trụ hoàn toàn không hiểu chuyện mình không trông con với chuyện thương cha có gì liên quan. Anh ta có nói để cha trông à? Nhưng để anh ta trông trẻ… Một người đàn ông trông trẻ thì ra cái dạng gì.

“Không trông cũng phải trông.” Lý Xuân Hoa trực tiếp đập bàn.

Không ai có thể làm lỡ kế hoạch kiếm công điểm của gia đình.

Tô Tam Trụ nhìn dáng vẻ của anh mình, trong lòng lập tức vui mừng. Vui mừng vì bản thân chưa kết hôn, không cần trông con.

Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: “Anh ba cuối năm nay cũng được nhàn rỗi, trong đội tổ chức đào tạo thợ mộc, đến lúc đó anh tham gia đào tạo đi.”

Tô Tam Trụ: “… Chúng ta không thể tự chặt cây làm đồ trong nhà, làm thợ mộc có tác dụng gì?”

Thời buổi này, từ cái cây cọng cỏ ở dưới đất đều là của công, không ai có thể mang về nhà.

Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc đáp: “Ai nói là không có tác dụng gì, bây giờ công xã đã thành lập công xưởng tổng hợp, sau này nói không chừng cần người tiếp quản xưởng đồ gia dụng đấy, tay nghề tốt, đến lúc đó có thể đi làm việc để kiếm công điểm.”

“Đúng, đây là cơ hội tốt, Tam Trụ nhất định phải đi” Tô Thiết Sơn gõ vào bàn nói: “Cha cũng đi, cha cũng muốn học chút kỹ thuật, sau này sửa chữa bàn gỗ trong nhà, làm cho mẹ con một cái hộp trang điểm.”

Tô Tam Trụ: “…”

Thế là sắp xếp xong, tất cả mọi người trong nhà đều bận rộn.

Tô Tiểu Tiểu vừa muốn về phòng nghỉ ngơi thì bị hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ chặn lại.

Tô Tiểu Tiểu nói: “Chuyện công việc xong rồi, không thể thay đổi, em sẽ không đổi ý đâu.”

Hai anh em nghe thấy em gái mình nói thế lập tức ấm ức. Bây giờ làm anh còn bị em gái quản. Đây là cái thói đời gì vậy.

Tô Tam Trụ nói: “Không phải nói chuyện công việc mà là chuyện của thanh niên trí thức Thôi.”

Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Anh ta lại gây sự hả?”

“Không phải, không thấy cậu ta gây chuyện, nhưng lại có liên quan đến cậu ta. Mấy ngày trước anh với anh hai đi tuần phát hiện trong đội có người nhân lúc đi tuần ăn vụng ít thịt rừng. Nhưng không phải một hai người mà là rất nhiều người. Hình như bọn họ hẹn trước rồi, luân phiên ăn.”

Tô Tiểu Tiểu: “… Các anh chắc chứ?”

Tô Nhị Trụ gật đầu: “Cực kỳ chắc chắn, hôm qua anh tận mắt nhìn thấy, toàn là mấy người trẻ trong đội.”

Nếu không phải bọn họ biết hôm nay có thịt ăn, hôm qua cũng đã tham gia vào. May mà giây phút đó bọn họ không đắm chìm chung, nếu không hôm nay cũng không dám nói chuyện này với em gái.

Tô Tiểu Tiểu nghe thấy chuyện này, trong lòng suy nghĩ.

Đây không phải chuyện tốt gì.

Bình Luận (0)
Comment