Vì tranh thủ cơ hội đến công xã, những đội sản xuất này cũng làm vô cùng ra sức. Việc của hội liên hiệp phụ nữ hiển nhiên cũng nhiều lên. Sau khi chỉnh lý lại mọi việc rõ ràng, thì giao cho Trình Hiểu Hồng đến trông coi.
Chuyện huấn luyện phụ nữ cùng với đẩy nhanh tốc độ dù sao cũng là chuyện của công xã, có quan hệ kéo theo không rõ với hội liên hiệp phụ nữ, vẫn nên để cá nhân Trình Hiểu Hồng đến làm tương đối thích hợp.
Nghe thấy Tô Tiểu Tiểu sắp xếp công việc này ở trên người mình. Tâm lý Trình Hiểu Hồng có chút kích động: “Đều cho tôi trông coi sao?”
Tô Tiểu Tiểu nói: “Ừ, chuyện huấn luyện dưới đội sản xuất rất quan trọng. Thành công, về sau tăng sức lao động mới cho nhà xưởng tổng hợp của chúng ta. Phải trông coi cho kỹ.”
Trình Hiểu Hồng lập tức mở cờ trong bụng.
Cô ta cũng biết, đây là chuyện lớn của công xã.
Về phần Đinh Mẫn, Tô Tiểu Tiểu để cô ta phụ trách nhiệm vụ tập kịch của đội diễn xuất. Bởi vì Tô Tiểu Tiểu dự định nhờ giáo viên của trường cấp hai công xã giúp đỡ viết chuyện xưa, dù sao mình lại không định làm biên kịch, lúc nào cũng là tự cô viết chuyện xưa, rất hao tâm tốn sức, nên phải tiếp thu ý kiến quần chúng.
Đinh Mẫn ra mặt, người cha của cô ta là hiệu trưởng trường cấp hai công xã đương nhiên phải ủng hộ công việc của con gái, cái này dễ làm.
Hơn nữa Tô Tiểu Tiểu cũng nhận thấy có lẽ chủ tịch Nhậm có vài sắp xếp cho cô, dù sao cô cũng phải bồi dưỡng người ở công xã Bắc Hà bên này trước. Nếu không đến lúc đó công xã không thả người thì sao làm việc.
Đi cũng phải đi một cách nở mày nở mặt, đây là yêu cầu của cô đối với bản thân sau khi thăng chức.
Đinh Mẫn tóm được chuyện vẻ vang như thế, cũng không cách nào giữ nguyên tâm tính bình thản của mình. Tích cực hướng tới văn phòng của ông cha nhà mình tìm viện trợ bên ngoài.
Bản thân Tô Tiểu Tiểu phải trù tính toàn cục, hai bên đều lo một ít, nhưng về công việc chi tiết lại không cần quản.
Bỏ ra hai ngày, sau khi chuẩn bị những công việc này xong xuôi, Tô Tiểu Tiểu tìm chủ nhiệm Hách cùng với bí thư Trình thương lượng về chuyện thịt thú rừng của công xã.
Vị trí địa lý của công xã Bắc Hà thật ra không được tốt lắm, bởi vì nhiều núi, tuy rằng núi không tính quá cao, nhưng bên trong nhiều cánh rừng. Khai thác cũng không dễ.
Lúc trước các đại đội sản xuất cũng từng tổ chức cho các thanh niên trai tráng đi bắt chim muông thú rừng, cho người trong đội tăng chút chất béo.
Nhưng thứ nhất các chàng trai không phải ai cũng có kinh nghiệm, thường xuyên đi cả ngày không có thu hoạch. Thứ hai, mọi người đều có chút tư tâm, mình mệt chết mệt sống bắt này nọ, cuối cùng còn không nhất định có thể ăn vào miệng, đương nhiên rất tiêu cực. Cán bộ trong đội thấy thu hoạch quá ít, cũng dứt khoát không bố trí nữa.
Chẳng qua bởi vì nguyên nhân chính sách, một cọng cỏ một cái cây đều là của nhà nước, đương nhiên chim muông thú rừng cũng không thể tùy tiện bắt. Hai năm nay ngược lại nuôi không ít chim muông thú rừng.
Tô Tiểu Tiểu cũng không tính nói chuyện mọi người lén ăn thịt thú rừng với chủ nhiệm Hách và bí thư Trình. Mà cuối năm nay qua mấy ngày tết lập tức phải tiến hành phân tích rồi.
“Xưởng quần áo bên đây tuy rằng trả tiền với phiếu, nhưng dù sao cũng không phải vật tư. Hơn nữa bởi vì thời gian ngắn ngủi, khoảng thời gian thu hoạch trong lúc đó cũng không nổi bật. Nhưng lập tức sẽ sang năm mới rồi, hy vọng tăng thêm chút đồ cho mọi nhà. Dù sao cháu muốn để diễn xuất quan tâm tinh thần bọn họ, nhưng về mặt vật tư, cũng phải quan tâm một chút.”
Chủ nhiệm Hách nói: “Cháu có suy nghĩ gì, cháu cứ nói. Nếu biện pháp hay, cô sẽ nghiên cứu thật kỹ càng.”
Bí thư Trình gật đầu.
“Cháu đến huyện thành mấy lần, cũng phát hiện một việc. Người trong huyện đều có phiếu thịt, bọn họ có khó khăn đi nữa, một tháng cũng có thể ăn hai ba bữa thịt heo. Nhưng thịt chim muông thú rừng gì đó, bọn họ ăn không nổi. Cho nên cũng rất hiếm lạ. Cháu nghĩ rằng, chúng ta bắt thú rừng, bản thân chúng ta không ăn, đi đổi lương thực, đổi thịt, đổi một ít đồ dùng công nghiệp với bọn họ.”
“Có thể đổi sao?” Bí thư Trình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu đáp: “Bây giờ chúng ta có sẵn một nơi cần, tuy rằng người của xưởng quần áo trong huyện không nhiều lắm, nhưng người ăn cơm ở căn tin cũng không ít. Mỗi tháng bọn họ đều có kế hoạch mua đồ ăn. Phải mua thịt, mua lương thực. Chúng ta dùng thịt thú rừng, đổi lương thực và thịt của bọn họ. Cũng để bọn họ đổi khẩu vị, chúng ta kiếm chút thịt heo và lương thực về.”