Đội trưởng Quách nhìn cái đức tính này của bọn họ, nói: “Gấp cái gì, ngày mai ăn, ngày mai đều ăn cơm no hết, chúng ta ăn một bữa rồi làm, đám thanh niên săn thú đều mang chậu lớn tới đây, sau này lại không đựng vừa.”
Nghe được lời này, người trẻ tuổi trong đội hoan hô một tiếng: “Vâng!”
Những người khác cũng đều mừng rỡ.
Thôi Hướng Bắc và thím Ngưu cùng nhau ra ngoài, sau khi cùng mọi người vui vẻ, anh lại cùng thím Ngưu trở về.
Sau khi ở một thời gian dài, thím Ngưu cảm thấy đứa trẻ này ngoại trừ không chịu quản giáo ra, thì những cái khác đều rất tốt. Bà ấy dặn dò Thôi Hướng Bắc: “Ngày mai cầm bát lớn đi, cháu có không, nếu không thì thím rửa một cái chậu sạch cho cháu nhé?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Không cần, cái bát đó của cháu đủ ăn rồi.”
Trước đây đều chỉ đựng nửa bát cơm nên đương nhiên ăn không no, nếu như thật sự đựng đầy, vậy cũng đủ rồi.
Anh lại quay đầu nhìn những xã viên không bằng lòng tản đi kia, tâm trạng có hơi phức tạp: “Sao bọn họ đều vui vẻ như vậy?”
Thím Ngưu cười hớn hở, đáp: “Đương nhiên là vui rồi, đã bao lâu rồi chưa được ăn cơm no mà, ăn cơm no thoải mái biết bao.”
Thôi Hướng Bắc không có cách nào hiểu được, bởi vì sau khi tới nơi này, anh đã bắt đầu tự mình dành sự ưu ái đặc biệt cho mình, không trải nghiệm cảm giác đói bụng nhiều cho lắm.
Nhưng chính vì càng không có cách nào hiểu, cho nên tâm trạng của anh lại càng phức tạp hơn.
Ngay khi anh đang tranh đồ, thì các đồng chí nông dân lại đang vì ăn no cái bụng mà phấn đấu. Lại nghĩ đến Tô Tiểu Tiểu, khi một mình anh ăn thịt, thì cán sự nhỏ người ta đã bắt đầu cho tất cả mọi người đều được ăn no bụng, ăn thịt rồi.
Tư tưởng giác ngộ này cũng chênh lệch quá nhiều.
…
Ngày hôm sau, toàn bộ các xã viên của công xã Bắc Hà đều ăn nhiều hơn một miếng lương thực so với bình thường, có một vài đại đội săn thêm thú, ví dụ như đại đội Đại Kiều Loan, ăn một bữa cơm no chân chính, hơn nữa còn được ăn thêm một miếng thịt, không phải là thịt dẹt, mà là miếng thịt chân chính.
Sau khi ăn vào trong bụng, mọi người mới cảm thấy hóa ra vào trong núi săn thú thật sự là một chuyện tốt. Vì thế buổi chiều đại đội lại sắp xếp cho người vào núi, những người trong đội săn thú đó lại càng nhiệt tình và tích cực hơn.
Những chuyện này ở công xã Bắc Hà đương nhiên không thể giấu được những công xã khác.
Bây giờ công xã Bắc Hà quá nổi tiếng, đôi mắt của các công xã bên cạnh đều nhìn về phía bên này. Có những đội sản xuất sát bên chính là đội sản xuất của công xã khác, trông thấy bọn họ tan làm sớm đều đi vào núi, động tĩnh còn rất lớn, nên biết ngay là đang đi săn.
Lại nghe những đồng hương đó nói săn thú để đi đổi lương thực, những đội khác đều đứng ngồi không yên, nhanh chóng báo với bên công xã của mình, cũng hỏi về chuyện đổi lương thực này.
Vì thế cuộc gọi từ các công xã khác đã gọi tới như vậy.
Bí thư Trình cũng không muốn chuyện này ầm ĩ huyên náo. Dù sao không có bên trên dẫn dắt, nếu như người làm chuyện này nhiều, sau này xảy ra vấn đề gì, ông ta cũng không dám chịu trách nhiệm, thân là một bí thư công xã, cùng lắm ông ta cũng chỉ phụ trách địa bàn nhỏ này của mình mà thôi.
Cho nên đối với việc hỏi thăm của những người này, ông ta một mực qua loa cho có lệ.
Kết quả buổi chiều, bí thư Lâm ở huyện cũng gọi điện thoại tới. Thế này cũng không thể qua loa được.
Bí thư Lâm kêu ông ta đích thân đi vào huyện một chuyến, báo cáo về chuyện này một chút.
Bí thư Trình ở trong văn phòng nghĩ ngợi, sau đó tìm Tô Tiểu Tiểu theo bản năng.
“Tiểu Tô, cháu nói xem bí thư Lâm có thái độ thế nào đối với chuyện này, trong điện thoại ông ấy cũng không nói chi tiết, giọng điệu cũng không lạnh không nóng.”
Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến tác phong làm người của chủ tịch Nhậm, nghĩ đến hai người là hai vợ chồng chắc hẳn cũng tương tự nhau, nên nghiêm túc đáp: “Đồ đổi được, công xã chúng ta cũng không giữ lấy một miếng, mà đều vào trong miệng của các xã viên hết. Bí thư Trình, chú còn lo lắng gì nữa?”
Bí thư Trình nghe được lời này, trong đầu cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
“Đúng, chúng ta không ăn lấy một miếng nên cũng không thẹn với lương tâm. Chúng ta không cầm một đồng một cắc nào của nhân dân hết.” Cho dù bí thư Lâm không có cách nào tán đồng với ông ta, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà xử phạt ông ta.
Sau khi có tự tin, bí thư Trình đạp xe đạp đi vào huyện.
Buổi chiều bí thư Lâm không ra ngoài, mà ở trong văn phòng trong huyện đợi bí thư Trình tới.
….