Nhưng Tô Tiểu Tiểu rất nhanh đã cho bọn họ câu trả lời: “Thực ra có một vài kỹ thuật có thể tiến hành chế biến những phần thịt này, càng dễ ăn và càng thơm hơn hơn so với nhà mình mua về rồi làm. Cái này cũng thuộc vào một loại đặc sản ở khu vực. Bản thân chúng ta có thể không hiếm lạ, nhưng mang ra ngoài lại chính là hàng tốt.
Ví dụ như bột sắn dây, ở một vài khu vực thuộc loại đặc sản, các hộ gia đình đều biết làm. Nhưng đến bên chỗ chúng ta, nó lại là thứ vô cùng hiếm có, mua cũng không dễ mua. Nếu như trong huyện có thể làm một xưởng chế biến cỡ nhỏ, chuyên môn làm cái này, rồi tiêu thụ sản phẩm ở những nơi khác, có khả năng lại càng tốt hơn thú săn đơn thuần.”
Bí thư Lâm còn đang suy nghĩ, thì bí thư Trình đã nói: “Nhưng thứ này cũng có tính thời vụ, chúng ta cũng chỉ làm lúc nông nhàn, vào thời điểm ngày mùa rồi cũng rất bận rộn, không có thời gian để làm cái này.”
Suy nghĩ của cấp tên chính là cố hết sức lớn nhất để gia tăng sức lao động ở nông thôn.
Bí thư Lâm cũng nói: “Thú rừng này cũng không phải một năm bốn mùa đều có, không có cách nào đảm bảo số lượng được.”
Tô Tiểu Tiểu đáp: “Cũng không phải một năm bốn mùa đều chế biến thú rừng, thực ra chúng ta ở đây còn có những đặc sản khác, ví dụ như một ít tương cô đặc, mang ra ngoài cũng rất hiếm lạ. Còn có một vài loại rau dại sau khi trải qua chế biến cũng dễ ăn.
Nấm rừng gì đó sau khi phơi nắng mang đi hầm canh cũng rất dinh dưỡng. Những thứ này đều có thể làm được. Trước đây cháu thấy bên trên gửi công văn xuống cho chúng ta, nói cho một vài khu vực tự mình làm thực phẩm thay thế, chúng ta cũng làm như thế.”
Bí thư Lâm hơi gật đầu.
Bên trên kêu làm lương thực thay thế là bởi vì một vài khu vực nào đó thiếu lương thực nghiêm trọng, để được ăn no bụng mới cho nông dân tự mình khai thác đồ thay thế có thể ăn, ví dụ như ăn dương hòe gì đó, còn có một vài loại lá phơi nắng rồi ăn, chỉ cần là thứ có thể nuốt vào bụng thì đều có thể khai thác.
Bọn họ ở huyện ngược lại cũng không nghiêm trọng như vậy, cho nên trước đây cũng chỉ có hứng thú làm một chút. Bây giờ chế biến thú rừng, cũng xem như là một loại thực phẩm thay thế, chỉ là cấp bậc của thực phẩm thay thế này khá cao.
Nói đến đây, trong lòng bí thư Lâm đã có vài kế hoạch, chẳng qua suy cho cùng đây là chuyện lớn, cho nên phải mở cuộc họp bàn bạc với những cán bộ khác ở huyện.
“Chuyện chế biến thực phẩm này, Tiểu Tô, cháu trở về làm báo cáo lên trên, có thể nghĩ đến cái gì thì báo cáo cái đó, đến khi ấy chúng ta sẽ cùng nhau tổng kết một chút.”
Bí thư Trình vừa nghe đã nói: “Bí thư Lâm, ông cảm thấy khả thi sao?”
“Có thể tham khảo một chút, trong huyện không có tài nguyên gì tốt, bây giờ mấy nhà xưởng đó cũng không thể nuôi được người của cả huyện, trong huyện có vài gia đình sinh sống cũng không tính là tốt, nếu như thật sự có thêm một nhà xưởng, vậy cũng là chuyện không tệ.”
Bí thư Trình: “…” Cho nên đây là ngay cả huyện cũng quan tâm đến sao?
Sau khi rời khỏi văn phòng, bí thư Trình và Tô Tiểu Tiểu ngồi lên xe kéo về công xã.
“Tiểu Tô, cháu cảm thấy chuyện này có tốt như vậy không, những thứ đó có thể bán ra ngoài được sao?”
Tô Tiểu Tiểu đương nhiên có tự tin về chuyện này, đây mới chỉ được bao nhiêu thứ thôi, đừng coi thường sức mua của quốc gia chúng ta. Chúng ta nghèo túng là so với những quốc gia khác mà nói, nhưng chỉ cần giá hàng thích hợp, thì sức mua trong nước vẫn rất mạnh. Bằng không, tại sao lượng công việc của những xưởng quần áo đó lại nhiều như vậy, còn không phải bởi vì cung không đủ cầu sao?
Nhưng cô không thể nói như vậy với bí thư Trình, mà chỉ có thể nghiêm túc đáp: “Cháu cũng là lấy ý tưởng từ bên xưởng phục vụ tổng hợp của chúng ta, nhưng cháu cảm thấy phía bên huyện làm như vậy, chắc chắn sẽ có sắp xếp tốt hơn.”
Bí thư Trình cảm thấy cũng đúng, trong huyện người đông sức mạnh, vật tư cũng nhiều, con đường cũng càng rộng lớn hơn. Nếu như bọn họ muốn mở một nhà xưởng, chắc chắn sẽ mạnh hơn công xã, cũng chỉ là không nghĩ được nhiều như vậy.
….
Trong huyện hành động nhanh, vì làm chuyện này, mà sáng ngày hôm sau bí thư Lâm đã mở cuộc họp để quyết định việc này.
Về phần chuyện phải tìm người có tay nghề cũng dễ tìm.
Gửi thông báo đi, người tới phỏng vấn cũng đông, còn có thể từ huyện chọn ra những người khá thích hợp, rồi chọn người có tay nghề tốt nhất để sắp xếp cho làm chủ nhiệm sản xuất ở nhà xưởng, chuyên phụ trách trông coi quy trình chế biến.
Những chuyện vặt vãnh khác hiển nhiên có người bên dưới đi sắp xếp.
Bởi vì tác phong mạnh mẽ vang dội này của bí thư Lâm, các cấp dưới hiển nhiên cũng theo tác phong của ông ấy, đều chú trọng vào hiệu suất.
Mới qua hai ngày đã xử lý xong những chuyện này, lúc đầu mở quy mô cũng không lớn bao nhiêu, bắt đầu từ một nhà xưởng nhỏ, tuyển mộ hai mươi công nhân tạm thời tới làm, đặt tên là xưởng chế biến thực phẩm huyện Nam Bình.