Hỏi cả buổi cuối cùng lại nhận được câu trả lời này.
Còn tưởng cô em gái này có thay đổi gì ghê gớm lắm, chẳng còn giống hồi trước nữa, kết quả tính cách có khác gì ngày xưa đâu, ít nói, lầm lì.
Nhưng sao nãy lên bục phát biểu lại nói được bao nhiêu là lời hay ý đẹp.
Hai chị em trò chuyện với nhau một hồi thì Lý Xuân Hoa gọi mọi người ra ăn cơm.
“Mẹ được thơm lây Nhị Nha, đi ra ngoài mọi người ai cũng nhìn mẹ hết, khỏi nói cũng biết là ghen tị đến đỏ mắt. Nhị Nha, con thực sự khiến cả nhà mình được nở mày nở mặt.”
Tô Thiết Sơn nghe thấy thế, hàng chân mày nhướng cao.
Đợi đến khi Lý Xuân Hoa xới cho ông một bát cháo rau dại đặc thì ông bưng bát cơm đứng dậy: “Trong nhà nóng quá, tôi ra ngoài đi mấy vòng cho mát.”
Lý Xuân Hoa: “…” Ngoài đó chẳng phải còn nóng hơn à?
Kết quả, chia cơm cho mấy đứa con trai xong, bọn chúng cũng bưng bát chạy ra ngoài: “Con đi cùng với cha.”
“…”
Trong nhà chỉ còn lại bà với hai đứa con gái. Thấy hai cô con gái ngồi cạnh mình, bà nhanh chóng quẳng cả chồng lẫn con trai ra sau đầu. Sau đó vừa ăn cơm vừa cười híp mắt nhìn hai cô con gái.
“Nhị Nha ăn đủ không con, không đủ thì lấy thêm nhé.”
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu, thầm nghĩ giờ Tô Tử Tiêu về rồi, sau này không tiện lấy thêm đồ ăn nữa. Vấn đề phòng ở này cũng nên nhanh chóng giải quyết, không thể cứ chen chúc với người khác trong một phòng mãi được. Hơn nữa căn nhà này giờ sập xệ quá rồi, nhà xây bằng tường đất vừa cản sáng vừa ẩm ướt, thực sự không thích hợp để ở lâu dài.
Lý Xuân Hoa hỏi Tô Tiểu Tiểu xong mới hỏi đến con gái lớn của mình.
“Đại Nha thì sao? Ở trường chắc cực khổ lắm phải không! Ăn nhiều chút.”
Tô Tử Tiêu hậm hực trong lòng mà bĩu môi, mẹ cũng thay đổi rồi. Cô ta lắc đầu: “Con không ăn nữa.”
Lâm Tuyết Cúc nói: “Mẹ, hai em ấy không ăn thì con ăn.”
Lý Xuân Hoa mất vui nói: “Con ăn nhiều thế làm gì, nãy múc cho con nhiều thế rồi còn gì. Hai đứa nó vất vả thế còn không muốn ăn thêm, con còn muốn thêm. Nãy Đại Trụ lấy cho con nhiều lắm cơ mà. Một người phụ nữ sao ăn được nhiều thế. Con ăn hết rồi thì chồng con, con con ăn cái gì?
Lâm Tuyết Cúc hậm hực giậm chân dưới bàn.
Nói không lại mẹ chồng, Lâm Tuyết Cúc đành trút giận lên em chồng lớn nhà mình: “Em gái lớn về rồi, trưa nay cũng bắt đầu làm việc đi, không thì khẩu phần lương thực của nhà mình hụt mất.”
Cứ cho là dựa theo quy định thì bốn lao động đổi được sáu phần ăn, nhưng Tô Tử Tiêu lớn thế rồi, bốn phần cơm đó chia theo đầu người cũng không đủ ăn.
Vậy nên ngày nghỉ vẫn phải xuống đồng làm việc.
Bình thường cuối tuần được nghỉ không trở về làm giúp, mọi người cũng không nói gì nhưng nghỉ dài hạn ở nhà thì nhất định phải phụ làm.
Không thì ngay cả đại đội trưởng cũng không đồng ý.
Đại đội không nuôi người lười biếng.
Nghe Lâm Tuyết Cúc nói thế, mặt Tô Tử Tiêu đen đi quá nửa.
Mặt trời chói chang, nắng gần chết còn phải ra ngoài làm việc.
Ở trường học lâu rồi, cộng thêm hay được lên huyện thành nên Tô Tử Tiêu đã xem bản thân là nửa người nội thành.
Cô ta hâm mộ cuộc sống của người trong huyện thành, thích khoảng thời gian ngồi trong lớp học, không thích những ngày tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Hơn nữa, bây giờ Nhị Nha cũng không cần xuống ruộng nữa, một học sinh cấp ba như cô ta mà còn phải xuống ruộng…
“Mẹ, con muốn ở nhà học. Sang năm tốt nghiệp rồi. Có khi còn có thể thi lên đại học nữa cơ.”
Lâm Tuyết Cúc khó tin nói: “Có phải ai cũng thi được đại học đâu.”
Tô Tử Tiêu cười lạnh đáp: “Chị dâu đang nghi ngờ đầu óc của người nhà họ Tô sao, em chính là thông minh thế đấy, người khác hâm mộ còn không kịp. Nếu như em thi lên được đại học, việc này chẳng phải sẽ làm rạng rỡ cả nhà chúng ta sao?”
Cô ta đương nhiên chỉ nói đại thế thôi chứ cô ta cũng hiểu thi đại học là không thể nào. Đừng nói cô ta, với cái trình độ của toàn học sinh ở công xã này thì chưa chắc đã có ai thi được lên đại học.
Lý Xuân Hoa nghe thấy thế thì có chút động lòng, nghe nói sinh viên đại học tốt nghiệp ra đều làm cán bộ, làm ở đơn vị lớn, phúc lợi đãi ngộ tốt lắm.
Nhà mình nếu thật sự có một người được như thế thì quả thật rạng danh cả nhà. Đời này của bà sẽ khiến người người hâm mộ.
…Nhưng mà không được, đại đội và các cán bộ tiểu đội sẽ không đồng ý.
Trong nhà có người ở không, các nhà khác cũng học theo, thế thì mọi người chỉ có thể uống gió tây bắc mà sống!