Sân khấu đã bắt đầu khai mạc.
Vì đã có kinh nghiệm nên lần này diễn tự nhiên hơn. Lý Xuân Hoa đóng hình ảnh bà mẹ chồng độc ác vô cùng giống. Một đám người bên dưới nghiến răng nghiến lợi.
Ngay cả chủ nhiệm Hách cũng tức đến đỏ mặt khi xem: “Có không ít người như thế này. Lần trước tôi đã thấy một người trong đại đội Liên Hoa. Còn ác hơn thế này nữa!”
Chuyện xưa bước vào giai đoạn Tống Ngọc Hoa được các cán bộ của liên đoàn phụ nữ công xã giáo dục, Tống Ngọc Hoa rời khỏi mẹ chồng độc ác và chồng mình, tham gia xây dựng quê hương và trở thành một nữ cán bộ kiên cường, chủ nhiệm Hách gật đầu hài lòng: “Nếu được như vậy thì thật tốt. Haiz, không ai trong số những người phụ nữ mà tôi đã giáo dục sẵn sàng thay đổi. Họ thà bị chồng giữ ở nhà mắng nhiếc hơn là đứng lên.”
Sau khi kết thúc câu chuyện, chủ nhiệm Hách cùng với mọi người vỗ tay khen ngợi: “Một màn trình diễn rất tốt, câu chuyện này rất hay. Rất có tính giáo dục.”
Ngay sau khi câu chuyện thứ hai lên sân khấu, chủ nhiệm Hách lại lau nước mắt.
Lưu Tam Bà thực sự rất yêu con trai của mình, bà ấy thể hiện trọn vẹn tình yêu của người mẹ ăn mày dành cho con trai mình, khiến cho mọi người vô cùng xúc động.
Chủ nhiệm Hách nghĩ đến những bà mẹ mà mình từng tiếp xúc trước đây, dù con trai có đánh mắng mình như thế nào cũng không đành lòng để người của công xã giáo dục con trai mình.
Sau khi nhìn thấy con trai và con dâu cuối cùng cũng tỉnh ngộ, chủ nhiệm Hách hỏi: “Người mẹ ăn mày này đã chết rồi sao?”
Đội trưởng Quách cũng đã từng hỏi qua Tô Tiểu Tiểu câu này.
Tô Tiểu Tiểu nói với ông rằng đây là một kết thúc mở để mọi người có thể tùy ý tưởng tượng. Có người hy vọng con trai, con dâu cả đời ân hận, như vậy xem như người mẹ ăn mày đã chết rồi.
Một số người thích một kết thúc có hậu, xem như người mẹ ăn mày vẫn còn sống.
Vì vậy, đội trưởng Quách hỏi: “Chủ nhiệm Hách nghĩ thế nào?”
“Hẳn là còn sống.”
“Quả thật đúng như vậy.” Đội trưởng Quách cười nói: “Không chết, còn sống, con dâu hiếu thuận, gia đình hòa thuận mỹ mãn.”
Chủ nhiệm Hách cũng vui vẻ: “Tôi đã nói mà, chuyện như thế này nhất định kết thúc sẽ có hậu.”
Cuối cùng là câu chuyện về trẻ mồ côi của Trần Ngân Hoàn.
Chủ nhiệm Hách cũng rất đồng cảm với câu chuyện này, hội phụ nữ của công xã luôn muốn chăm sóc những đứa trẻ mồ côi này, nhưng khả năng của họ có hạn nên đã để đại đội tự lo cho bọn nhỏ.
Nhưng đại đội thực sự không quản được. Nếu như xã viên trong đội có thể giống như trong chuyện xưa này giúp đỡ một tay, thật đúng là giảm bớt được không ít gánh nặng, cũng có thể chăm sóc cho bọn nhỏ tốt hơn.
Đội trưởng Quách nói: “Ba đứa trẻ trong đây là anh em ruột. Chúng đúng là trẻ mồ côi trong đội chúng tôi. Không cha không mẹ, nhưng các thành viên trong đội đều tốt với chúng, giống như trong chuyện xưa kia, giúp đỡ sửa lại nhà, gánh nước. Những đứa bé này cũng có tình có nghĩa, giúp mọi người lấy củi. Mọi người đều thân thiết gắn bó.”
Nghe xong, chủ nhiệm Hách càng vui mừng nói: “Đội trưởng Quách, đội anh làm những việc này thật sự tốt đến không có gì để nói nữa. Tôi nhất định sẽ nói với bí thư về chuyện này.”
Trong lòng đại đội trưởng Quách hơi run, nhưng vẻ mặt vẫn đâu ra đấy đáp: “Đó là trách nhiệm và công việc của chúng tôi, nên như vậy, nên như vậy.”
Sau khi kết thúc câu chuyện, chủ nhiệm Hách ngay lập tức quyết định bàn bạc với bí thư công xã để các diễn viên này ra ngoài tiếp tục biểu diễn.
Vốn dĩ định tự mình tìm diễn viên, nhưng sau khi xem những người này diễn, chủ nhiệm Hách cảm thấy diễn xuất đã rất tốt rồi, có tìm cũng không được. Có câu một chuyện không để hai người định đoạt, để những người này tiếp tục diễn là tốt nhất.
Loại chuyện này đối với đại đội là chuyện tốt, đội trưởng Quách đương nhiên không có vấn đề gì. Tuy nhiên, là một cán bộ, phải chiến đấu vì quyền lợi của các thành viên trong đại đội mình.
Nếu đi ra ngoài, làm việc ít hơn, liệu có ảnh hưởng đến công việc không?
Đi ra ngoài diễn có được tính công điểm không, nếu tính nhưng không làm việc nông như vậy sẽ không công bằng với các thành viên khác.
Nếu không được tính, các diễn viên sẽ không vui.
Ông cười xoa bàn tay nói: “Chủ nhiệm Hách, nhiệm vụ của chúng tôi cũng khá nhiều. Những người này đi ra ngoài…”
Chủ nhiệm Hách cũng là người từng trải, trợn trắng mắt nói: “Có trợ cấp. Công xã có trợ cấp. Mỗi người được trợ cấp sáu lạng bột ngô một ngày.”
Ồ, sáu lạng bột ngô cũng không ít. Nếu nấu lên thành cháo thì sẽ đủ ăn.
Đội trưởng Quách vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Sau khi tiễn đoàn người chủ nhiệm Hách đi, đội trưởng Quách lập tức bảo Tô Tiểu Tiểu đi tìm đám người Lý Xuân Hoa thông báo tin vui.
“Chuyện này liên quan đến bộ mặt của đại đội chúng ta. Mọi người hãy làm thật tốt. Đừng để ai mắc sai lầm vào lúc đó.”
Mọi người đều rất phấn khích.
Đây là một chuyện tốt. Được trợ cấp, có thể ăn nhiều thêm mấy miếng nữa.
Sau khi Lý Xuân Hoa vui mừng xong, trên mặt vẫn còn muốn giả vờ giả vịt: “Tôi đã phải chịu thiệt lắm đấy. Tôi đóng vai người mẹ chồng độc ác, rồi mọi người thực sự sẽ nghĩ tôi là một bà mẹ chồng xấu xa. Đội trưởng Quách, ông thấy đội có nên trợ cấp cho tôi không?”
Đội trưởng Quách trợn trắng mắt: “Yên tâm đi, bà là mẹ chồng tốt, sẽ không có ai mắng bà đâu, đại đội cũng sẽ không đồng ý. Nhưng bà cũng phải sờ lương tâm mà nói, bà là một người mẹ chồng tốt.”
Lý Xuân Hoa quả thực cũng sờ lương tâm nói: “Tôi là một người mẹ chồng tốt.”
Đội trưởng Quách: “…”
Đối với sự làm phiền của đồng chí Lý Xuân Hoa, đội trưởng Quách đã bất lực, chỉ có thể xử lý bằng cách giao việc đó cho Tô Tiểu Tiểu.
“Cô giáo Tô, chuyện còn lại giao cho cô. Tôi còn phải đi giải quyết việc khác.”
Dù sao thì Tô Tiểu Tiểu đã làm rất tốt trong hai lần này, ông sẽ không can thiệp. Ông tự mình làm chưa chắc đã làm tốt bằng Tô Tiểu Tiểu.
Đối mặt với Tô Tiểu Tiểu, Lý Xuân Hoa tất nhiên không thể làm khó.
Tô Tiểu Tiểu bảo họ quay trở về suy nghĩ về vai diễn của mình, tập luyện và chuẩn bị bản thân thật tốt.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao cô đặc biệt tìm người một nhà, đều là người một nhà, tập luyện cũng thuận tiện.
Khi trở về nhà, Tiêu Quế Hoa nắm tay mẹ chồng quả phụ của mình rất tình cảm.
“Mẹ, chúng ta về nhà luyện tập chăm chỉ.”
Lý Xuân Hoa ở phía sau lẩm bẩm nói nhỏ với Tô Tiểu Tiểu: “Nhìn xem, lại diễn kìa.”
Tô Tiểu Tiểu nói: “Người ta cũng là nhập tâm vào vở kịch. Mẹ cùng anh trai đã nhập tâm, nhưng chị dâu còn chưa đủ.”
Tống Ngọc Hoa nói: “Ồ, chị, chị phải nhập diễn kiểu gì?”
“Chị trở về, để cho anh em đem nước rửa chân cho chị. Luyện tập cảm giác lấy đà đứng lên làm chủ.”
Tô Nhị Trụ: “…Anh không làm! Một người phụ nữ còn muốn cưỡi trên đầu ông đây, nằm mơ!”
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: “Vậy anh thu lại tính tình đi, cả ngày cứ hô to gọi nhỏ.”
Lần này Lý Xuân Hoa không giúp con trai mình. Việc này liên quan đến sự thành bại trong sự nghiệp diễn xuất của bà.
“Thằng hai à, con nên kìm chế lại tính tình, học hỏi cha con ấy. Nếu để mẹ thấy con lại cáu gắt với vợ, dọa nó không thể diễn được khí thế vùng lên. Mẹ sẽ để cha dạy con một trận.”
Đừng nhìn Tô Nhị Trụ tính tình vẫn hung bạo, nhưng đối mặt với cha mình, đồng chí Tô Nhị Trụ sẽ trở nên co rúm.
Tô Thiết Sơn dạy dỗ con trai không phải chuyện đùa. Nếu mẹ còn ở bên cạnh cổ vũ thì đúng là hay rồi.
…
Sau khi về nhà, chuyện này lại khiến cả nhà họ Tô ầm ĩ.
Lâm Tuyết Cúc mếu máo oán trách: “Em út, đều là người một nhà, có chuyện mà em không biết nghĩ đến người chị dâu này. Lẽ nào anh cả của em không phải gia đình của em mà chỉ có mỗi anh hai thôi ư?”
Lời nói có vài phần ý gây chia rẽ.
Ánh mắt Tô Đại Trụ cũng hơi buồn.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Được rồi, em sẽ nghĩ ra một kịch bản mới, đến lúc đó em sẽ tìm chị và anh cả để diễn câu chuyện cô vợ dữ tợn áp bức người chồng hiền lành.”
Lâm Tuyết Cúc và Tô Đại Trụ: “…”
Lý Xuân Hoa bật cười, vỗ tay một cái: “Hay, chắc chắn chị dâu con sẽ diễn đạt lắm. Nó là cô vợ hung dữ, anh cả con là một kẻ nhát gan.”
“Mẹ…” Tô Đại Trụ ấm ức kêu lên.
Lý Xuân Hoa mặc kệ anh ta. Bình thường thì bám dính lấy vợ, có chuyện lại gọi mẹ, mơ đi!
Bị Tô Tiểu Tiểu và Lý Xuân Hoa công kích, Lâm Tuyết Cúc lập tức giận sôi người rồi kéo chồng mình đi về phòng.
Tô Tử Tiêu chua xót nhìn em gái mình, về đến phòng vẫn ấm ức nhìn cô. Nếu là trước đây, cô ta đã càm ràm dạy dỗ rồi.
Dù gì cũng là chị lớn, dạy em gái là đạo lý hiển nhiên.
Bây giờ bị người ta nắm đằng chuôi nhiều quá, Tô Tử Tiêu không còn dám lên tiếng nữa, chỉ dám thể hiện qua ánh mắt của mình để Tô Tiểu Tiểu tự hiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Em đã nói sẽ thêm cảnh cho chị nhưng chị không cần mà.”
Tô Tử Tiêu tức đến nỗi suýt nữa đã cắn nát miếng vải. “Em không thể để chị đóng vai chính diện ư? Dù gì chị cũng dựa vào thực lực của mình để đậu cấp ba mà.”
“Chị đã dùng biết bao nhiêu thứ để nịnh nọt giáo viên hả? Có phải cái này nên để chị đóng không?”
“…”