Tô Nhị Trụ nằm lên giường thấy cô ta còn ngồi đó thì không vui nói: “Ngơ ra đó làm gì, sao không đi đi?”
Anh ta phát hiện cô vợ nhà mình càng ngày càng khó bảo, mỗi lần đều đợi anh ta tức lên mới bắt đầu đi làm. Hơn nữa lần nào cũng mang vẻ mặt như thể rất không tình nguyện đi làm. Khiến anh ta vô cùng tức giận. Từ sau khi vợ anh ta tham gia diễn kịch xong thì diễn đến mơ màng luôn rồi.
“Không thấy em đang may quần áo sao? Vội cái gì chứ.” Tống Ngọc Hoa trả lời, vô cùng có khí phách.
Tô Nhị Trụ: “… Để lát nữa rồi làm không được à?”
Tống Ngọc Hoa nói: “Vậy anh nói với Nhị Nha đi.” Có em gái ở đây, cô ta không còn sợ Tô Nhị Trụ nữa.
Nếu anh ta dám đánh, cô ta sẽ báo với em gái. Em gái giờ là cán bộ trong hội phụ nữ đó!
Tô Nhị Trụ tức điên lên, đứng thẳng trên giường lớn tiếng dọa nạt: “Em muốn tạo phản đúng không?”
Tống Ngọc Hoa ôm số vải Tô Tiểu Tiểu đưa vào trong lòng, lấy hết dũng khí nói: “Em gái nói rồi, đánh phụ nữ là phạm pháp, là kẻ thù của tổ quốc. Anh mới là người muốn tạo phản đấy!”
Tô Nhị Trụ: “…Anh, anh có đánh em đâu, anh bỏ em, chúng ta ly hôn để em về nhà mẹ đẻ.”
Tống Ngọc Hoa nghe anh ta nói thế thì trong lòng có chút sợ hãi, nếu thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ, cô ta biết trông cậy vào đâu. Nửa đời sau biết sống thế nào? Thế nhưng ngay sau đó cô ta lại nghĩ đến đồng chí Mã Thu Lan: “Góa phụ Mã nhà người ta có thể cưới lần hai được thì sao em không thể. Em mang theo con gái đi tái giá.”
“…” Tô Nhị Trụ bị dọa sợ đến ngây người.
Vợ anh ta lại dám nghĩ đến chuyện tái giá!
Mẹ nó, đã là vợ anh ta rồi còn nghĩ đến việc gả cho người khác?
Thói đời gì thế này, vợ con thế này còn không được đánh, còn không sợ bị ly hôn, thế thì sau này sao mà trị vợ mình được nữa?
Tô Nhị Trụ tức giận đến trợn tròn hai mắt, nắm tay siết chặt. Bởi vì quá tức giận, hai nắm tay run run.
Tống Ngọc Hoa nghĩ, xong rồi xong rồi, anh ta mà đánh thật thì ít nhất cô ta phải nằm trên giường ba ngày liền.
Kết quả nắm đấm của Tô Nhị Trụ rung rung cả nửa ngày trời lại đột nhiên thả lỏng, quát cô ta: “Có phải tự tôi không làm được đâu, tôi cũng chẳng trông mong gì vào cô! Bà vợ lười!”
Nói rồi ra khỏi phòng.
Tống Ngọc Hoa nhanh chân lẹ tay chạy tới cửa phòng ngó ra ngoài nhìn, cô ta thấy người đàn ông nhà mình đi xuống bếp.
Trong lòng cô ta khó tránh khỏi có chút vui vẻ.
Tên đàn ông đáng ghét này bị cô chọc tức cũng không dám ra tay. Cũng chẳng có gì đáng sợ.
Thì ra quản đàn ông cũng không khó đến thế.
Trong phòng cách vách, Lâm Tuyết Cúc áp tai vào cửa sổ nghe lén, còn tưởng sẽ nghe được cuộc cãi vã của phòng kế bên, nhưng cuối cùng chú hai lại tức đến mức tự bỏ ra khỏi cửa.
Cô ta vui vẻ nói với chồng mình: “Nhà này ngày càng náo nhiệt, Tống Ngọc Hoa muốn tạo phản rồi.”
Tô Đại Trụ nghe thấy thế thì vẻ mặt trông căng thẳng hẳn.
Thôi xong rồi, ngay cả chú hai cũng bị vợ mình bắt nạt thì anh ta làm gì còn cơ hội phản kháng nữa?
“Đại Trụ, nãy hình như em nghe thấy Tống Ngọc Hoa nói đến chuyện tái giá, sau này em phải gây xích mích với Tống Ngọc Hoa, để em ấy gây chuyện với Nhị Trụ. Hai người họ ly hôn rồi thì để chú hai ra phòng bếp ngủ, còn căn phòng kia để giành cho con mình sau này ở.”
Lâm Tuyết Cúc lên kế hoạch hẳn hoi. Là một người sinh được thai long phượng, cô ta cảm thấy bản thân không được hưởng đãi ngộ gì cả. Mẹ chồng không xem cô ta như bảo bối, em chồng lớn nhỏ gì cũng làm khó cô ta, ngay cả phòng cũng không đủ mà ở. Bây giờ ngay cả Tống Ngọc Hoa mới sinh được một cô con gái, địa vị trong nhà cũng hơn hẳn hồi trước.
Tam quan Tô Đại Trụ bị đảo lộn, vì nhà ở mà vợ anh ta lại hy vọng vợ chồng chú hai ly hôn!
Anh ta kinh ngạc nói: “Em còn mơ tưởng đến căn phòng đó.”
“Sao lại không muốn chứ, chúng ta còn sinh nữa mà. Đợi qua năm mất mùa này, chúng ta sinh tiếp, đến lúc đó không có phòng ở thì làm thế nào?”
“…Không phải lúc trước em nhắm trúng phòng của hai em gái sao?” Tô Đại Trụ cảm thấy vẫn nên đợi em gái lớn với nhỏ gả đi rồi nói.
Lâm Tuyết Cúc xua tay: “Không, theo em thấy thì đàn ông nhà các anh bắt nạt dễ hơn.”
Phụ nữ thật thôi rồi, người này còn lợi hại hơn người kia
Tô Đại Trụ nằm yên trên giường ngó nóc phòng. Sau này lúc chú ba tìm vợ, nhất định phải bảo chú ấy mở to mắt nhìn cho kỹ.