Nhưng Tô Tiểu Tiểu là kiểu người sẽ kiên trì làm mọi việc đến cùng, nên nếu đã chọn bước vào thể chế này, cô sẽ kiên trì đến cùng. Hơn nữa trong tương lai, cô nghĩ ở trong thể chế này mới mang lại cho cô thêm nhiều cơ hội hơn.
Lấy một cái bánh bao từ trong ba lô ra, Tô Tiểu Tiểu vừa ăn vừa đi đến cửa hàng bách hóa của huyện thành.
Lần này đi ra ngoài phải mang ít gì đó trở về. Mua một ít trên hệ thống nhưng cũng phải mua một ít trong cửa hàng bách hóa. Như vậy khá an toàn, nếu xui xẻo bị người ta phát hiện cô còn không bước vào cửa của cửa hàng bách hóa mà trong tay đã mang một đống đồ thì lố quá.
Tất nhiên cô sẽ mua đồ đắt tiền trên hệ thống và mua đồ rẻ ở cửa hàng bách hóa.
Hiện giờ, huyện thành chỉ có một công ty bách hóa, quy mô nhỏ, chỉ có một tầng lầu, bên trong có vài quầy hàng, có quần áo, các sản phẩm công nghiệp và một số thực phẩm, bánh ngọt các loại. Bởi vì chỗ này nhỏ nên có vẻ có rất nhiều người đến mua hàng, đặc biệt là quầy bán quần áo còn trong tình trạng chật cứng người.
Là một cán bộ cơ sở vất vả cần kiệm, Tô Tiểu Tiểu không chen vào ham vui mà đi xem mấy quầy hàng ít người. Sau khi dạo một vòng, cuối cùng cô đã tìm thấy nơi bán hộp cơm nhôm, nhân viên bán hàng vừa cắn hạt dưa vừa đan áo len.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Đồng chí, một hộp cơm bao nhiêu tiền?”
Nhân viên bán hàng không thèm ngẩng đầu: “Ba tệ, một phiếu công nghiệp.”
“…” Tô Tiểu Tiểu thấy chỉ riêng thái độ phục vụ này, nếu ở tương lai, cửa hàng này tuyệt đối sẽ phá sản.
Nhưng bây giờ, điều khiến cô câm nín lại chính là giá của hộp cơm. Một hộp cơm bằng 1/6 tiền lương. Không biết nên nói hộp cơm quá đắt hay tiền lương của cô quá thấp nữa. Vấn đề này khiến Tô Tiểu Tiểu nhận thức được cuộc sống của mình bây giờ vẫn chưa đủ tốt, chức vị quá thấp, mức lương cũng kém, ngay cả một hộp cơm cũng không mua nổi.
Trong đầu cô lập tức tính toán, nếu cô mua hộp cơm trên hệ thống cũng chỉ tốn mười mấy điểm thánh mẫu mà lại không cần phiếu công nghiệp. Nhưng lấy ra có thể đổi được ba tệ, nếu to gan và may mắn hơn, cô còn có thể dựa vào việc bán lại hàng hóa để phát tài nữa.
Có điều cô không định làm thế, đối với cô lúc này, thứ cần hơn cả là đồng tiền quang minh chính đại. Nếu không chỉ cần điểm thánh mẫu là đủ rồi, không nhất thiết phải mạo hiểm.
Nhân viên bán hàng không nghe thấy động tĩnh gì thì ngẩng đầu lên nhìn: “Tôi nói này đồng chí, cô có mua không? Đây là hàng công nghiệp, đợi cuối tháng có lương, cô muốn mua cũng mua không được đâu.”
Lỗ quá nhiều. Tô Tiểu Tiểu kiên quyết lắc đầu: “Cảm ơn đồng chí, tôi không mang đủ tiền, tôi sẽ mua sau.”
Cô quay người đi đến chỗ bán vải để mua vài thước vải, gói xong, cô còn đặc biệt bỏ vào trong túi vải đã chuẩn bị sẵn. Vốn dĩ trong túi đựng quần áo để thay, nhìn có vẻ đã căng rồi, bây giờ bỏ thêm ít vải vào lại càng căng phồng hơn nữa.
Sau khi mua xong, Tô Tiểu Tiểu lại dùng phiếu đường để mua ít đường đỏ đem về. Dù sao cô có giữ số tem phiếu này cũng không dùng đến, chỗ nào dùng được thì cứ dùng. Mua một đống đồ linh tinh nhưng đã tốn hết tổng cộng năm tệ, đến lúc này Tô Tiểu Tiểu mới đi ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Trên đường đi, cô lại mua một cân thịt lợn trên hệ thống, nửa cân bột mì, ngoài ra còn mua thêm một ít đường đỏ để trộn vào số đường đã mua ở cửa hàng bách hóa. Cô chọn tiếp một hộp cơm nhôm có kiểu dáng giống với thời đại này, một cốc tráng men có nắp và một đôi giày bộ đội.
Cô còn mua một ít thuốc lá sợi cho người cha không cùng huyết thống của cô, đồng chí Tô Thiết Sơn. Nhớ đến sự ủng hộ thường ngày của đồng chí Lý Xuân Hoa dành cho cô, cô lại mua thêm một ít bánh ngô cho Lý Xuân Hoa. Cô xách túi lên ước chừng trọng lượng, thấy vừa đủ, nhiều hơn lại không hay.
Cô đến bến xe nhưng quả nhiên xe về Bắc Hà vẫn chưa xuất phát. Nhân viên bán vé Chu Hồng đang rao thu tiền vé, thấy Tô Tiểu Tiểu xách túi trèo lên xe, cô ta lập tức với tay ra cầm: “Cán sự Tô họp xong rồi à? Sao không ở lại huyện thành thêm? Cán sự Vương mỗi lần đi họp, không ở đủ hai ngày sẽ không về.”
Tô Tiểu Tiểu nhớ đến việc chủ nhiệm Tiết cứ nhắm vào cô hôm trước bèn cười nói: “Mình không bì lại họ, chỗ của tôi là ở Bắc Hà cơ.”
Chu Hồng đồng ý: “Nói cũng đúng, người huyện thành thì đương nhiên muốn về, đâu chịu ở lại công xã của chúng ta?”