(Dịch) Hồng Nhan Họa Nữ

Chương 23

Mỹ nhân như hoa độc, mỉm cười cũng có thể giết người.

Thân thể Trần Chiêu mềm nhũn, chỉ cảm thấy lời nói của Tưởng Nguyễn mặc dù êm dịu nhưng lại đào vô số cạm bẫy, bất kể trả lời như thế nào cũng đều sai. Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã thua rồi.

Tiễn Vạn Lý so với Trần Chiêu cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, bị Tưởng Nguyễn phá hỏng như thế, làm hắn không có cách nào tiếp tục thẩm án. Chỉ là Tiễn Vạn Lý đã nhận bạc của người ta, từ trước đến giờ đều tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng hôm nay lại khó giải quyết vượt quá dự liệu của hắn, huống hồ một bên còn có Vương đại nhân đang nhìn. 

Thiên vị Trần Chiêu thì kẻ dưới khó có thể phục tùng hắn, cũng không biết Vương đại nhân nghĩ thế nào mà lại thiên vị Tưởng Nguyễn, đã ăn bạc của Trần Chiêu nhưng không muốn nhổ ra, hơn nữa hắn còn có ý định vơ vét trên người Tưởng Quyền, dê béo tới tay nhưng cuối cùng lại mất đi. Chẳng qua phải làm sao mới có thể nghĩ ra một biện pháp xử lý vẹn toàn đôi bên bây giờ?

Thế nhưng thực tế cũng không có thời gian để Tiễn Vạn Lý suy tư, trong chốc lát mọi người đều nghe thấy tiếng trống từ bên ngoài, Lý Mật đi vào, ôm quyền với Tiễn Vạn Lý: “Đại nhân, bên ngoài có người đánh trống kêu oan.”

Trống kêu oan, đã rất lâu rồi tại phố Đông không còn ai hành động như vậy nữa. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ nha môn này thuộc dạng gì. Dù thực sự bị oan đấy, nhưng dùng bạc so với dùng trống tốt hơn nhiều. Nếu không có bạc, gõ một năm hay lâu hơn chăng nữa, cũng sẽ không có người để ý chút nào, không khéo còn có thể bị bắt vào đại lao.

Tiễn Vạn Lý cũng sững sờ: “Là ai kêu oan?” Lại nhìn qua Vương đại nhân một bên xin chỉ thị: “Đại nhân ngài thấy sao ạ?”

“Đưa vào.” Vương đại nhân hừ lạnh một tiếng, cái hừ nhẹ này đánh thẳng vào lòng Tiễn Vạn Lý làm hắn trở nên run rẩy sợ sệt.

Rất nhanh người được dẫn vào, là một cô nương trẻ tuổi, mặc y phục của nha hoàn, vừa đến công đường liền quỳ xuống.

“Ngươi là ai? Có gì oan khuất?” Không đợi Tiễn Vạn Lý nói chuyện, Vương đại nhân đã lên tiếng đầu tiên. 

Tiễn Vạn Lý cũng không dám cản trở, chỉ là trong lòng thầm than khổ, xem ra án này Vương đại nhân quyết định nhúng tay vào rồi. Mà hắn lại không thể nào từ chối, Vương ngự sử này là tâm phúc của Hoàng Thượng, bình thường dâng lên không ít sổ con.
Người này giống như một khối đá vừa cứng vừa thối, cực kỳ cứng đầu không ai chịu được, quan viên bị hắn vạch tội cuối cùng đều không có kết cục tốt. Có thể nói Vương Ngự Sử là ôn thần trong lòng đám quan viên, bây giờ cái vị ôn thần này lên tiếng, hắn cũng không dám chậm trễ, bạc mặc dù tốt, nhưng trước hết cũng phải giữ được mũ ô sa (mũ quan) trên đầu mình đã. Tiễn Vạn Lý hạ quyết tâm, không cần bạc của Trần Chiêu cũng được, Tưởng Quyền bên kia cũng coi như xong, hôm nay trước mặt Vương Ngự Sử, hắn muốn tạo ra hình tượng một vị quan phụ mẫu thanh liêm.

Nghĩ vậy, Tiễn Vạn lý mới hòa nhã nói: “Ngươi có gì oan khuất, nói ra chi tiết đúng sự thật, bổn quan và vị đại nhân này sẽ phân xử giúp ngươi.”

Những người bên ngoài bắt đầu cười rộ lên, lời nói của Tiễn Vạn Lý làm cho người ta phải cười đến rụng răng, một tên cẩu quan làm đủ loại chuyện ác nói ra lời thề son sắt, sẽ chỉ khiến người ta nghĩ đến bộ dạng giả vờ giả vịt. Trần Chiêu ngạc nhiên nhìn Tiễn Vạn Lý, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu khủng hoảng, sự tình phát triển không hề giống suy nghĩ của mình, thái độ Tiễn Vạn Lý không rõ ràng, nếu đến lúc then chốt hắn quay ngược lại cắn mình một cái thì phải làm sao đây?

Cô nương kia quy củ dập đầu một cái: “Tạ ơn đại nhân phân xử giúp nô tì: Nhưng nô tì không kêu oan cho mình mà là cho Tưởng tiểu thư. Nô tì là đại nha hoàn ở thôn trang, nô tì có thể làm chứng giúp Tưởng tiểu thư, thực sự người giết Xuân Oanh không phải là Tưởng tiểu thư, mà là hắn ——— Trần Chiêu!!!”

Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, chính là Thu Nhạn.

“Thu Nhạn. Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lúc đầu Trần Chiêu hốt hoảng nhưng sau đó thì tỏ ra không thể tin được, dù nói như thế nào, Thu Nhạn cũng nên cùng một phía với hắn chứ, không có lý do gì để giúp Tưởng Nguyễn, thế mà hôm nay lại đi ra làm chứng, rốt cuộc là vì sao?

“Nô tì không nói sai điều gì cả.” Thu Nhạn cũng không thèm nhìn Trần Chiêu: “Nô tì và Xuân Oanh đều là đại nha hoàn tại thôn trang, bình thường đều ở cùng một chỗ: Ngày đó nô tì đi ra ngoài mua đồ, lúc trở về thì nghe thấy giọng nói kỳ lạ trong phòng, không dám đi vào nên đi vòng qua cửa sổ rồi nhìn vào trong phòng thông qua một lỗ nhỏ.
Lúc ấy liền thấy Trần Chiêu đang đè Xuân Oanh ngã xuống mặt đất, Trần Chiêu che miệng và mũi của nàng, lúc ấy Xuân Oanh đã không còn vùng vẫy. Nô tì vô cùng sợ hãi lại sợ bị hắn phát hiện nên bỏ chạy ra ngoài.
Về sau cũng không dám nói với ai về chuyện này, nào ngờ hôm qua lại biết tiểu thư bị bắt vào đại lao, mặc dù nô tì là người tham sống sợ chết, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một người vô tội chịu tội thay cho tên ác ma này. Chần chừ một hồi, lúc này mới đi ra làm chứng.”

“Ranh con chết tiệt, ngươi nói bậy bạ gì đó? Tưởng Nguyễn cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi vu tội cho con ta như vậy. Quan phủ công bằng chính trực là quan thanh liêm đấy, hiển nhiên sẽ biết rõ ai đang nói dối, coi chừng bị nhốt vào đại lao! Đồ kỹ nữ, chờ ngươi đi ra, xem lão nương xé nát miệng của ngươi!” Một giọng nói quen thuộc trong đám người lớn tiếng la to, chính là Trương Lan. 

Mới đầu thấy Trần Chiêu mọi chuyện đều thuận lợi thì không nói, nhưng nghe lời nói của Tưởng Nguyễn thì có chút lo lắng, bây giờ lại thêm Thu Nhạn đi ra quấy nhiễu, Trương Lan đã ý thức được nguy hiểm, cũng không để ý đây là đâu liền bắt đầu mắng chửi như người đàn bà chanh chua ngoài chợ.

Tiễn Vạn Lý nghe được mấy chữ như vậy cũng không thoải mái lắm, lại nhìn Vương Ngự Sử một bên đã nhíu mày. 

Tiễn Vạn Lý vỗ miếng gỗ mộc: “Im lặng!” Đợi yên tĩnh lại, Tiễn Vạn Lý mới hỏi Thu Nhạn: “Ngươi nói như thế, có chứng cớ gì không?”

Tưởng Nguyễn khẽ cười, trên công đường yên tĩnh, nàng cười đặc biệt nhẹ nhàng ôn hòa, chỉ cảm thấy như có một cơn gió dịu dàng thổi vào lòng người. Thấy ánh mắt của mọi người nhìn, Tưởng Nguyễn mới chậm rãi nói: “Đại nhân cũng không nên cho rằng Thu Nhạn vì ta mà nói chuyện. Từ trên xuống dưới thôn trang đều biết, ngoại trừ Bạch Chỉ và Liên Kiều, những nha hoàn khác ở thôn trang, đều không quen thuộc với ta.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn Thu Nhạn: “Thu Nhạn bằng lòng đi ra làm chứng cho ta, ta cũng rất ngạc nhiên.”

Thu Nhạn có chút trốn tránh ánh mắt của Tưởng Nguyễn: “Nô tì… Nô tì chỉ là không muốn cắn rứt lương tâm chính mình.”

“Ngươi nói dối!” Trần Chiêu giận dữ nói: “Rõ ràng là ngươi nói bừa! Chính là thông đồng với bọn họ muốn vu oan hãm hại ta!”

“Ngươi cũng thật nực cười.” Tưởng Nguyễn nhướng mày nhìn hắn: “Cả một ngày ta đều ở trong đại lao, không hề có cơ hội trao đổi với Thu Nhạn, chẳng lẽ trước đó chúng ta đã thông đồng với nhau tốt rồi? Mà chúng ta làm sao biết hôm qua ngươi sẽ mang theo quan sai tiến vào nội viện bắt người đây? Hay ta là yêu ma quỷ quái?”

Trần Chiêu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, ánh mắt đung đưa uyển chuyển như dòng nước mùa xuân, nhưng lại bất giác kéo người ta rơi vào bẫy rập, bờ môi kia như cánh hoa nhưng lại tuôn ra lời nói cay nghiệt. Vẻ mặt kiều diễm động lòng người, lại ẩn chứa sát khí khắp nơi, không phải tiên nữ mà là yêu nữ, không phải mỹ nhân mà là rắn rết.

Trong lòng Trần Chiêu bắt đầu hoang mang sợ hãi, chỉ thấy đối phương từ mỹ nhân kiều mị biến thành yêu nữ đáng sợ, toàn thân đều là hơi thở không rõ ràng.

“Nô tì cũng có thể làm chứng cho Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư không hề giết người!” Đúng lúc một giọng nói khác chen vào.

 

Bình Luận (0)
Comment