Ngày đầu năm, mới sáng sớm trên đường đã vang lên tiếng pháo nổ, mấy đứa trẻ trong thôn trang nhao nhao mở cửa chạy ra ngoài đốt pháo, sau khi pháo nổ xong, trên mặt đất rơi đầy tàn pháo màu đỏ, rực rỡ như gấm hoa, có ý nghĩa như “thịnh vượng khắp nơi.”
Từ trên xuống dưới thôn trang lại bắt đầu bận rộn, không biết là cố ý hay thật sự đã quên chủ tớ ba người Tưởng Nguyễn, sau bữa cơm tất niên, không có một người nào đến sân nhỏ của ba người.
Bạch Chỉ ở cạnh cửa đốt than, nửa người chặn trước cửa, quạt khói ra ngoài, trong phòng miễn cưỡng có một chút ấm áp.
Ánh nắng chiếu vào sân, trong sân nhỏ hẻo lánh chỉ có một căn phòng rách nát, không nói đến mái hiên đầy lỗ hổng bị mưa dột quanh năm, lại còn thường xuyên có chuột đồng chạy tán loạn, chăn mền do nô tì ở thôn trang mang tới vốn đã mỏng, còn bị chuột cắn hư không ít.
Bạch Chỉ thở dài, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Tưởng Nguyễn đang ôm chăn ngồi trên giường.
Tưởng Nguyễn dựa vào cái gối nâu được may từ vải thô, chăn đắp ngang ngực, đang cúi thấp đầu ngẩn người.
Bị đưa về thôn trang đã hơn bốn năm, nhà Trương Lan không cung cấp đủ thức ăn và y phục, nên nàng trổ mã muộn hơn so với thiếu nữ bình thường, tóc thì xơ xác khô vàng, lúc này ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc dài của nàng làm người ta có cảm giác như có ánh sáng rực rỡ đang di chuyển trên mái tóc, đôi môi đã có chút hồng hơn so với ngày thường giờ khẽ mím lại, hiện ra ngũ quan xinh đẹp đoan trang.
Đặc biệt nàng ngồi lẳng lặng ở đó, càng trầm tĩnh hơn so với mọi ngày, như thay đổi thành một người khác, cực kỳ xa lạ.
Bạch Chỉ gạt gạt củi trong chậu than, nhớ tới đêm qua Liên Kiều nói từ đầu đến cuối chuyện của Thu Nhạn với mình, sau cùng Liên Kiều lại nói:
“Ta thấy tiểu thư hơi lạ, thật sự là thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ nhẫn nhục chịu đựng trước giờ đều là gạt người?”
Bạch Chỉ không biết trả lời nàng thế nào, thật ra Liên Kiều nói cũng không sai, đúng là Tưởng Nguyễn thay đổi quá lớn, hơn nữa các nàng đều là nha hoàn thân cận nên cảm nhận càng thêm rõ ràng.
Từ bốn năm trước, sau khi Tưởng Nguyễn bị đưa về thôn trang thì vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt, cả nhà Trương Lan tìm mọi cách gây khó dễ, dần dà về sau cũng không khóc nữa, chỉ âm thầm chịu đựng, nhưng đau khổ cứ tích tụ ở trong lòng, dẫn đến càng ngày càng ít nói.
Tuy nhiên thái độ đối với Thu Nhạn trong ngày hôm qua, lại hoàn toàn giống như một người khác.
Trong lòng Bạch Chỉ nghi ngờ, một người sau khi bị bệnh nặng, chẳng lẽ tính tình cũng sẽ khác đi?
Nhưng dù có thay đổi như thế nào, Tưởng Nguyễn vẫn là chủ tử của các nàng, bây giờ thái độ của Tưởng Nguyễn hoàn toàn không giống trước đây, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Đang thất thần, Liên Kiều đã cầm một túi giấy dầu đi thẳng tới, thiếu chút nữa đá vào chậu than.
“Cẩn thận chút.” Bạch Chỉ nhẹ giọng trách cứ:
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
“Đi mua chút đồ tết về.” Liên Kiều cũng không giận, vẫn cười hì hì như cũ, bước vào phòng, mở túi giấy dầu ra đặt trên bàn, nói với Tưởng Nguyễn:
“Tiểu thư tới ăn một chút đi, bánh xuân này vẫn còn nóng đấy”.
Bạch Chỉ kỳ quái: “Ngươi lấy đâu ra vậy?” Cả nhà Trương Lan chắc hẳn sẽ không tốt bụng như vậy, bởi vì chuyện của Trần Chiêu nên Trương Lan rất bất mãn đối với Tưởng Nguyễn, bọn hạ nhân sẽ không chủ động dính vào xui xẻo này, còn bọn họ lại càng không có bạc vụn để mua.
“Hình như thôn trang có quý nhân đến, mấy ngày nay từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị, bánh trái cũng nhiều hơn chút ít, ta có chút quen biết với Bách Hợp trong phòng bếp, nên có thể lấy mấy cái.” Nàng cười vui vẻ:
“Tuy chúng ta qua loa sơ sài, nhưng cũng phải mừng năm mới đó, tiểu thư nhìn xem, còn có cái này.” Nàng móc một cái vòng tay xâu bằng tiền đồng trong ngực ra:
“Lúc trở về dùng mười văn tiền để mua, cầu xin điều tốt lành, mọi chuyện năm sau đều thuận lợi trôi chảy.”
Bạch Chỉ cười khúc khích: “Lấy tiền thưởng mua xâu tiền đồng làm cái gì, chẳng lẽ lại cầu nguyện năm sau tiểu thư tiền tài không dứt?”
“Tiền tài không dứt có gì không tốt?” Liên Kiều nói:
“Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, có bạc có gì không tốt, nếu có bạc, những người này cũng không dám ức hiếp tiểu thư như thế.”
Bạch Chỉ vội vàng ra hiệu cho Liên Kiều, nhắc nhở nàng là Tưởng Nguyễn vẫn ở đây, đừng nói nữa. Liên Kiều nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, cẩn thận nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn lại lắc đầu, từ từ vén chăn lên để đi xuống, Liên Kiều vội tới dìu nàng, Tưởng Nguyễn đi đến cạnh bàn ngồi xuống, nhìn vòng tay tiền đồng, lấy đeo lên tay mình: Nàng để gần, nói: “Cầu xin điều tốt lành.”
Truyện chỉ được đăng tại Diệp Gia Quán
Trong lòng Liên Kiều đau xót, tiểu thư phú quý nhà nào mà không có một đống châu báu và đồ trang sức vào năm mới, tiểu thư nhà mình chỉ có một cái vòng tay giá mười văn tiền, cho dù là dân chúng bình thường, cũng không bằng.
Nghiêng đầu dấu đi chua xót trong mắt, Liên Kiều vui vẻ nói: “Tiểu thư, ăn cả bánh xuân nữa.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Ăn không vô, các ngươi ăn đi.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Ta không có bạc để khen thưởng cho các ngươi, từ ngày về thôn trang cùng ta, bốn năm qua các ngươi cũng đã chịu rất nhiều khổ sở, cũng may đến đầu năm, chúng ta không cần phải chịu khổ nữa.”
“Dạ dạ dạ.” Bạch Chỉ vội vàng nói:
“Năm tới tiểu thư sẽ có nhiều phúc, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi!”
Tưởng Nguyễn biết rõ nàng đã hiểu nhầm ý của mình, nhưng không giải thích, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thời tiết bên ngoài rất tốt, đi ra ngoài một chút nào.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều nhìn nhau đầy ngạc nhiên mừng rỡ, ngày bình thường Tưởng Nguyễn ngoại trừ làm việc, cũng không chủ động muốn đi ra ngoài, hạ nhân của thôn trang gặp ba người đều giễu cợt, Liên Kiều nóng tính, miễn cưỡng có thể áp chế một số người, nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Cứ thế mãi, Tưởng Nguyễn cũng không muốn gặp người khác, chỉ luôn ở trong sân của mình:
“Quá tốt rồi.” Liên Kiều cười cười đi mở rương quần áo: “Tiểu thư muốn mặc bộ nào?”
Tưởng Nguyễn bật cười trong lòng, trên thực tế, mặc cái nào cũng giống nhau.
Lúc nàng đến thôn trang mang theo rất nhiều đồ đạc, nhưng không lâu sau y phục và đồ trang sức đều bị hai người Trương Lan và Trần Phương cướp đi. Đến cuối cùng, ngay cả một bộ xiêm y của mình cũng không còn.
Trần Phương cầm tất cả đồ của nàng đi, đổi lại cho nàng y phục cũ thô ráp tả tơi, chưa nói đến bề ngoài và chất liệu, đến mùa đông lớp bông vải bên trong áo bông cực kỳ mỏng manh, ngay cả chống lạnh bình thường cũng khó.
“Ngươi chọn đi.” Tưởng Nguyễn nói.
Liên Kiều và Bạch Chỉ lựa chọn tới chọn lui, mới chọn được một bộ màu xanh sẫm có lót bông cũ xung quanh, sau đó Bạch Chỉ đổi váy dài màu hơi ngả vàng, bên ngoài khoác áo choàng dài màu nâu. Sợ làm đầu tóc phức tạp không hợp với y phục, nên Bạch Chỉ chải cho nàng một búi tóc đơn giản nhất, vì tuổi còn nhỏ, nhìn qua cũng rất thích hợp. Ăn mặc như thế này cũng không tính là vui xuân.
Chỉ là da Tưởng Nguyễn trắng, ăn mặc như thế cũng không có dáng vẻ quê mùa, lại thêm khí chất hờ hững trầm tĩnh, so với ngày thường tưởng như hai người khác nhau.
Sửa soạn xong, lúc này ba người mới đi ra khỏi sân nhỏ: Liên Kiều đề nghị đi dạo trên đường một chút, vừa mới ra đại trạch viện của thôn trang, đã gặp ngay mấy người, một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên:
“Nguyễn muội muội!”
Liên Kiều nhíu mày, Bạch Chỉ cũng lặng lẽ che trước Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu, dáng vẻ đối phương đập vào hai mắt nàng.
Đúng là đứa con trai nhỏ bé của Trương Lan, Trần Chiêu.
——— Hết chương 4:——–