Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Kiều gọi Tưởng Nguyễn dậy thật sớm, Tưởng Nguyễn sai Bạch Chỉ đi chăm sóc Chu ma ma, vì vậy hôm nay Liên Kiều và Lộ Châu cùng đi theo ra ngoài. Lộ Châu hầu hạ Tưởng Nguyễn dùng bữa sáng, Liên Kiều thì không thể chờ được nữa, muốn giúp Tưởng Nguyễn thay y phục. Lộ Châu cười nói: “Nhìn Liên Kiều tỷ gấp gáp như vậy, ai không biết còn tưởng rằng hôm nay người làm khách là Liên Kiều tỷ đó.”
“Bậy bậy đừng nói lung tung, coi chừng ta xé rách miệng của ngươi.” Liên Kiều nói: “Đã bao lâu rồi tiểu thư của chúng ta không được mặc y phục đẹp. Từ lâu ta đã nói tiểu thư của chúng ta là mỹ nhân mà, chỉ cần nghĩ đến chút nữa tiểu thư đi ra ngoài làm những người kia nhìn rớt cả tròng mắt xuống, ta đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ rồi.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười: “Mỹ nhân của Tưởng gia cũng không phải là ta.”
“Có phải tiểu thư nói Nhị tiểu thư không?” Liên Kiều là người thẳng thắn, không quan tâm nói: “Mặt mũi Nhị tiểu thư cũng đẹp, nhưng mà quá nhạt nhòa, bây giờ còn nhỏ tuổi nên nhìn cũng được. Nếu lớn thêm chút nữa, cứ tiếp tục mộc mạc như vậy thì sẽ vô vị nhàm chán. Nhan sắc sao có thể xinh đẹp động lòng người như tiểu thư của chúng ta.”
Tưởng Nguyễn bật cười: “Ngươi cũng biết hiện nay trong kinh đang thịnh hành kiểu mỹ nhân thanh lệ thoát tục, giống như ta lại thành ra kiểu tầm thường rồi.”
Lộ Châu đang thu dọn đồ trên bàn, nghe được lời này không nhịn được mà mở miệng nói: “Tiểu thư nói vậy là sai rồi, mặc dù nhóm văn nhân thi sĩ đều nói mình thích hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thế nhưng ở trên đời này vẫn có người dùng một đống bạc để có được một chậu hoa mẫu đơn Lạc Dương giá trị ngàn vàng, nhưng chẳng thấy ai bỏ nhiều bạc ra để có được một chậu hoa sen ở trong ao cả!”
Liên Kiều cũng gật đầu: “Chính là ý này.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu, không nói gì nữa: Lộ Châu đã rửa sạch tay, để Tưởng Nguyễn ngồi trước gương: “Tiểu thư muốn chải tóc kiểu gì?”
“Tùy ngươi.” Tưởng Nguyễn nói: “Không mất lễ nghi là được.”
Quanh đi quẩn lại đã qua một nén nhang. Ngoài cửa Tưởng phủ xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, có hai chiếc xe ngựa, Tưởng Tố Tố, Tưởng Nguyễn và Hạ Nghiên một chiếc, Tưởng Đan và Tưởng Lệ một chiếc. Hai chiếc xe ngựa sẽ cùng xuất phát đến Thẩm phủ. Thẩm thị lang và Tưởng Quyền ở trên quan trường đều có chỗ cần giúp đỡ lẫn nhau, cho nên quan hệ xưa nay đều rất tốt.
Chờ đến lúc Liên Kiều và Lộ Châu đi theo Tưởng Nguyễn ra cửa, xa xa đã nhìn thấy Tưởng Lệ và Tưởng Đan tới trước, hai người đứng nói chuyện bên cạnh Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố. Tưởng Lệ nhìn thấy Tưởng Nguyễn trước, cười nói: “Mặt mũi của đại tỷ lớn thật, lại để cho mẫu thân và đám tỷ muội đợi lâu thế này.”
“Là Tưởng Nguyễn không đúng.” Tưởng Nguyễn mỉm cười nói: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến Thẩm phủ sau khi trở về, tìm ma ma trong viện hỏi thăm một số chuyện, để không phải sơ suất làm mất quy củ, khiến người khác nói người Tưởng phủ chúng ta không hiểu phép tắc.”
Hạ Nghiên cười ôn hòa thân thiện: “Nói những điều này để làm gì, hôm nay Nguyễn Nương ăn mặc như vậy cũng khiến người ta nhận không ra rồi, đúng là rất xinh đẹp.”
Trong mắt Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố đồng thời nổi lên cảm xúc khác lạ. Áo khoác màu đỏ được đính lên hàng trăm con bướm như đang bay lượn trên những đoá hoa đỏ rực, váy thêu hoa phỉ thúy, đôi hài đỏ điểm những áng mây hồng. Vốn tưởng rằng Tưởng Nguyễn sẽ không áp xuống được vẻ đẹp diễm tục của bộ y phục, chắc chắn sẽ bị vẻ đẹp diễm tục đó che mất khí chất vốn có.
Ai ngờ Tưởng Nguyễn lại vô cùng phù hợp với bộ y phục này, giống như nó được làm ra là để dành cho Tưởng Nguyễn, không chút thô tục, trái lại khiến sự nóng bỏng của màu đỏ rực kia chuyển thành một loại cao quý và trầm lặng.
Sau đó còn toát ra sự quyến rũ nhàn nhạt, khiến người ta bất giác nhìn đến sững sờ, mọi người chỉ cảm thấy vẻ đẹp kia khí thế bức người, vị đại tiểu thư dễ bị chèn ép trước mặt này đã hoàn toàn xa lạ.
Tưởng Nguyễn cười nói: “Các muội muội cũng rất xinh đẹp, mẫu thân nói như vậy sẽ hại chết con mất.”
Trò chuyện một lúc, rồi mỗi người tự lên xe ngựa của mình. Sau khi Tưởng Tố Tố lên xe đã ngã ngay vào lòng Hạ Nghiên, mắt vẫn liếc nhìn Tưởng Nguyễn. Vốn dĩ cho rằng ba người cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, Tưởng Nguyễn sẽ cảm thấy không được tự nhiên, ai ngờ Tưởng Nguyễn lại cầm theo bản du kí* ra đọc, ánh mắt thản nhiên, khiến Tưởng Tố Tố muốn mở miệng nói chuyện mà không được.
(*) Sách chép các sự đã nghe đã thấy trong khi đi chơi.
Một đường bình yên vô sự, không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại trước cửa Thẩm phủ. Mấy người xuống xe ngựa, gã sai vặt dẫn đường của Thẩm phủ liền đi ra nghênh tiếp, Hạ Nghiên đưa bái thiếp, không lâu sau một lão ma ma dáng người phúc hậu từ bên trong đi ra, cười nói: “Tưởng phu nhân đã tới, phu nhân nhà nô tỳ vẫn đang đợi ngài đến.”
Hạ Nghiên cười cười đáp lời, chỉ đi một lúc đã được dẫn vào trong sảnh, quả nhiên Thẩm phu nhân đang chờ dâng trà, thấy Hạ Nghiên thì vẻ mặt tỏ ra cực kỳ thân mật, nói: “Mấy ngày nay cũng không thấy tỷ tỷ đến thăm ta, nếu không phải sinh nhật ta, e rằng còn phải mỏi mắt ngóng trông tỷ đến đây.”
Hạ Nghiên cũng cười: “Mấy ngày nay Nguyễn nương trở về, bận bịu sắp xếp trên dưới, ngươi cũng đừng trách ta.”
Thẩm phu nhân xoay đầu lại, đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, chợt thoáng qua một chút kinh ngạc: “Đây là Tưởng đại tiểu thư đúng không, quả là một mỹ nhân.”
Tưởng Nguyễn tiến lên chào, nghe xong lời nói càn rỡ của Thẩm phu nhân cũng không chút gợn sóng, tự nhiên hào phóng nói: “Thẩm phu nhân quá khen rồi.”
Ánh mắt Thẩm phu nhân giống như đang đánh giá một món đồ vật. Trong lòng Liên Kiều và Lộ Châu có chút bất mãn, không chút biến sắc nghiêng người, che khuất ánh mắt dò xét của Thẩm phu nhân.
Trong mắt Tưởng Lệ thoáng qua vẻ oán giận, không cam lòng tiến về phía Thẩm phu nhân ngọt ngào cười nói: “Bái kiến phu nhân.”
Thái độ Thẩm phu nhân đối với Tưởng Lệ rất lãnh đạm, chỉ đáp một tiếng rồi nhìn Tưởng Tố Tố, cười nói: “Tố nương càng ngày càng xinh đẹp, nhìn giống như tiên nữ vậy, khiến ta cũng phải ghen tị đến đỏ mắt rồi.”
“Nương, người nói ghen tị cái gì vậy.” Chưa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói mềm mại nũng nịu từ bên ngoài truyền vào. Tiếp đó một thiếu nữ y phục màu hồng phấn đi vào, nhìn thấy Tưởng Tố Tố vui vẻ vọt qua: “Tố nhi tỷ!”
Tưởng Tố Tố cười cầm tay nàng: “Minh Trân muội muội.”
Thẩm Minh Trân là hòn ngọc quý trong phủ Thẩm thị lang, Thẩm thị lang có ba người con trai, nhưng chỉ có một con gái. Tưởng Nguyễn chỉ nhớ kiếp trước Thẩm Minh Trân là bằng hữu tốt của Tưởng Tố Tố, lại không biết vì sao nàng ta luôn tràn ngập địch ý đối với chính mình.
Mỗi lần vào lúc nàng và Thẩm Minh Trân phát sinh xung đột Tưởng Tố Tố đều giải vây. Lúc trước mình bị nói là mỹ nhân bao cỏ, chỉ có vũ cơ thấp kém mới có thể đàn hát nhảy múa như vậy, Thẩm Minh Trân cũng có một phần công lao rất lớn.
Ở kiếp trước Tưởng Nguyễn không hiểu, nàng không hề trêu chọc Thẩm Minh Trân, tại sao Thẩm Minh Trân cứ luôn chống đối nàng. Hôm nay suy nghĩ lại thì hoàn toàn sáng tỏ. Kẻ thù kiếp trước có ở khắp nơi, khoảng cách giữa sống và chết, gặp lại vị cố nhân này, thời gian phút chốc lưu chuyển, quay trở lại thời điểm tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra. Cũng không biết kiếp này, Thẩm Minh Trân sẽ có kết cục gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Thẩm Minh Trân xoay đầu lại, nhìn thấy dung mạo của Tưởng Nguyễn liền kinh ngạc, ngay sau đó không hiểu vì sao lập tức giận dữ nói: “Nàng ta là ai?”
Người xung quanh còn chưa kịp nói, đã thấy Tưởng Nguyễn mỉm cười, khóe mắt thoáng hiện lên cảm xúc không rõ, lạnh nhạt nói: “Tưởng gia, Nguyễn nương.”