Bốn phía im lặng như tờ.
Tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn kẻ ngu, còn Tưởng Siêu thì chỉ nhìn chằm chằm Lý Dương. Trong mắt hắn, lúc này Lý Dương chính là Liễu Mẫn đang thở hổn hển, sinh ra là để hắn chà đạp.
Tuy nói Lý Dương là một thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng hắn hiểu rõ quy tắc nơi ăn chơi ong bướm này. Mỹ nhân tuy tốt, nhưng cái giá một vạn lượng quá đắt, một vạn lượng đã có thể mua được một cơ kỹ người Hồ sạch sẽ. Nghĩ tới nghĩ lui, quả thực không có lợi lắm.
Trong lòng hắn mặc dù tức giận, nhưng vẫn cười nói: “Nếu vậy thì bổn thiếu gia cũng không cướp đồ của người khác, cô nương Mẫu Đơn, đáng tiếc.” Dứt lời chắp tay một cái, xoay người đi.
Lúc đi tới cửa, rốt cuộc vẫn không dằn được tính khí, âm độc dặn dò gã sai vặt: “Điều tra xem tên vừa rồi là ai cho bổn thiếu gia! Dám cướp nữ nhân với ta, nhất định phải khiến hắn hối hận cả đời!”
Đợi Lý Dương đi khỏi, Mẫu Đơn mỉm cười: “Công tử chịu vì Mẫu Đơn tiêu tiền như nước, trong lòng Mẫu Đơn thật sự cảm động. Xin phiền công tử đưa ngân phiếu đến chỗ ma ma, sau đó đi tới khuê phòng của Mẫu Đơn.”
Ngân phiếu? Tưởng Siêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại nhìn đôi mắt lam mướt dịu dàng của Mẫu Đơn, không biết vì sao, cả người hắn đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh. Tất nhiên hắn biết mình không có đủ bạc để giao, nhưng Bách Hoa lầu ở kinh thành không phải là không có chỗ dựa, không thể lấy cứng đối cứng.
Đúng ngay lúc ấy, gã hán tử cao lớn thô kệch bên cạnh hắn đã nói: “Hôm nay thiếu gia nhà ta ra ngoài vội vàng, không mang bạc.”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức cười rộ lên. Cố ý đến mua đêm đầu của Mẫu Đơn, lại nói không mang bạc, thật sự là làm người khác cười rụng răng.
Mẫu Đơn thích thú nhìn hắn: “Nhưng Bách Hoa lầu không có quy tắc ghi nợ, hay đợi công tử đưa bạc tới trước, rồi chúng ta lại từ từ bàn luận.”
Lời nói đầy chế nhạo, Tưởng Siêu giận dữ, vốn đã say nên làm việc không kiêng kỵ, còn thấy gương mặt châm chọc của Mẫu Đơn, hắn lập tức mắng to: “Bất quá cũng chỉ là một kỹ nữ buôn da bán thịt! Thấy tiền sáng mắt, còn nói gì mà yêu tài tử, làm bộ làm tịch! Tiện nhân!”
Mẫu Đơn biến sắc, một đám thị vệ cầm đao cầm gậy lập tức xông ra, bình thường Mẫu Đơn giao thiệp rộng, quan lại quyền quý cũng chịu giúp nàng một hai. Trong số những thị vệ này có một ít là do quý nhân đưa tới, phụ trách bảo vệ Mẫu Đơn.
Hiện tại bọn họ đang bao vây Tưởng Siêu, Mẫu Đơn nhàn nhạt nói: “Xem ra công tử tới đây để gây chuyện, hoặc là muốn thừa dịp gây chuyện quỵt nợ? Bách Hoa lầu đối với khách giựt nợ đều chỉ có một quy tắc…” Nàng hạ cằm hỏi: “Công tử muốn giữ lại tay trái hay tay phải?”
Tưởng Siêu hoảng hốt, vội vã muốn xông lên, miệng hùng hổ nói: “Ta giết chết con tiện nhân ngươi!”
Thị vệ sao có thể để hắn làm vậy, Tưởng Siêu bị đè trên mặt đất. Đại Ngưu thấy vậy kinh hoảng nói: “Cô nương giơ cao đánh khẽ! Thiếu gia nhà ta cũng không phải là muốn giựt nợ, xin cô nương cho người tới Tưởng phủ ở kinh thành, thiếu gia nhà ta là Nhị công tử phủ Tưởng thượng thư, cô nương có thể mang tín vật của thiếu gia để tới đó lấy bạc.”
Người xung quanh lại bàn luận xôn xao. Gia phong Tưởng thượng thư thanh chánh, không ngờ lại sinh ra đứa con vô lại bực này. Mọi người lập tức nghĩ tới lời đồn về Tưởng Tố Tố vào hôm Hội Hoa Đăng, thầm nghĩ quả nhiên biết người biết mặt nhưng không biết lòng, xem ra Tưởng gia cũng không quang minh lỗi lạc như bề ngoài.
Mẫu Đơn đảo tròng mắt: “Nếu vậy, ma ma, xin người đưa những người này tới Tưởng phủ một chuyến, các vị có mặt ở đây xin hãy làm chứng giúp Mẫu Đơn, vị Tưởng thiếu gia này đã ra giá một vạn lượng mua đêm đầu của Mẫu Đơn tối nay. Đợi Tưởng thiếu gia đưa bạc tới, Mẫu Đơn tất nhiên sẽ cùng với Tưởng thiếu gia nói chuyện trắng đêm.” Dứt lời, không nhìn Tưởng Siêu, phẩy tay áo bỏ đi.
Ở kinh thành tuy nói Mẫu Đơn là kỹ nữ lầu xanh, nhưng dính dáng tới nhiều thế lực, quen biết nhiều quan lại quyền quý, bao nhiêu người phải nể mặt nàng. Cho nên nàng thật sự không hề đặt thân phận của Tưởng Siêu vào mắt.
Đêm khuya, Tưởng Nguyễn khép sách lại chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng chợt nghe có tiếng khóc truyền tới. Nàng xoa trán: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Chỉ đứng dậy bưng nước nóng tới cho nàng: “Nô tỳ không biết, vừa mới nghe thấy, Lộ Châu đã đi tìm hiểu rồi.”
Vừa nói xong thì Lộ Châu bước vào phòng, thấy Tưởng Nguyễn và Bạch Chỉ nhìn mình, liền nói: “Hình như là người của Bách Hoa lầu, nói nhị thiếu gia thiếu bạc họ.”
“Đòi bạc đòi đến phủ luôn à.” Bạch Chỉ khinh bỉ nói, trong lòng lại có thêm mâu thuẫn đối với những nơi như Bách Hoa lầu.
“Phu nhân đang cãi nhau với lão gia.” Lộ Châu cười gian xảo: “Phu nhân muốn lấy bạc chuộc nhị thiếu gia, nhưng lão gia nói không có nhiều bạc như vậy. Phu nhân lại khóc la với lão gia.”
Tưởng Nguyễn cười cười: “Phu nhân đúng là trách nhầm ông ta rồi.”
Trong Tưởng phủ thật sự không có vạn lượng hoàng kim, cái phủ này nhìn nguy nga lộng lẫy, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cái thùng rỗng thôi. Huống chi mấy ngày trước vì khoa thi của Tưởng Siêu mà đã đút lót không ít cho Triệu đại nhân, Tưởng phủ chi một số bạc lớn, dù cuối cùng chẳng được cái gì, nhưng bạc thật sự đã bị tiêu xài rồi.
“Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, phận làm con không đi xem một chút sao được.” Tưởng Nguyễn đứng dậy: “Chúng ta đi xem thử đi.”
Liên Kiều và Chu ma ma ngủ ở phòng kế bên, Tưởng Nguyễn không muốn làm nàng tỉnh giấc. Lộ Châu và Bạch Chỉ phủ thêm áo khoác cho nàng, vừa đi tới cửa viện, thì thấy Phù Dung đỡ Tưởng Đan đi ra. Tưởng Đan nhìn thấy nàng, sợ hết hồn, vội vàng hành lễ với nàng, cẩn trọng hỏi: “Đại tỷ cũng nghe được chuyện của nhị ca sao?”
Tưởng Nguyễn gật đầu: “Mặc dù không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng vẫn phải đi xem thế nào.”
“Muội cũng nghĩ vậy.” Tưởng Đan thẹn thùng cúi đầu: “Dù sao cũng là huynh muội một nhà.”
Tưởng Nguyễn cười nhìn nàng ta một cái, không nói thêm gì. Hai người cùng đi tới đại sảnh: Vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng khóc của Hạ Nghiên. Tưởng Nguyễn nhíu mày, thấy các di nương đều có mặt, Tưởng Lệ với dáng vẻ đang cười trên sự đau khổ của người khác, sắc mặt Tưởng Tố Tố trắng bệch, nhìn kỹ thì có thể thấy được sự hoảng hốt trong mắt.
Đại di nương đang cẩn thận khuyên Hạ Nghiên: “Phu nhân đừng khóc nữa, nhỡ làm hại thân thì biết phải làm sao.”
Hạ Nghiên không thèm đếm xỉa tới nàng ta, chỉ nắm chặt tay Tưởng Quyền, khóc kể lể: “Lão gia, đó là ruột thịt của chúng ta, lão gia thật sự định mặc kệ nó sao?”
Tưởng Quyền mím môi cúi đầu nhìn Hạ Nghiên, giờ phút này tóc tai bà ta rối loạn, đôi mắt tri thức ngày trước hiện giờ đầy nước mắt, trông càng thêm xinh đẹp. Nói gì cũng là nữ nhân ông ta thật lòng yêu thương, Tưởng Quyền một tay đỡ bà ta dậy, thở dài: “Không phải ta không muốn cứu nó, thật sự là trong phủ không có nhiều bạc như vậy.”
“Chúng ta có thể đi mượn.” Hạ Nghiên cuống cuồng: “Không phải lão gia biết rất nhiều đồng liêu sao, cứ mượn từng người một. Với lại, thiếp có thể về nhà nương mượn, lão gia, Siêu nhi không thể rơi vào trong tay bọn họ, Bách Hoa lầu kia là chốn nào chứ, lão gia!”
“Hoang đường!” Tưởng Quyền rút tay ra, đôi mắt lại trở nên nguội lạnh: “Mượn bạc của đồng liêu, ngươi vứt mặt mũi của Tưởng phủ ở nơi nào rồi hả?”
“Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bách Hoa lầu là chỗ nào?” Tưởng Nguyễn mở miệng hỏi. Lúc này mọi người mới thấy nàng và Tưởng Đan, Tưởng Quyền nhíu mày: “Ngươi tới đây làm gì?”
Bạch Chỉ với Liên Kiều bĩu môi, các di nương đều có mặt, lại chỉ không gọi Tưởng Nguyễn và Tưởng Đan, thật sự coi các nàng là trong suốt ư. Tưởng Nguyễn nói: “Giữa khuya nghe thấy tiếng tranh chấp, trong lòng không yên nên tới nhìn thử. Nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt nàng ân cần không giống giả vờ, ánh mắt Tưởng Quyền phức tạp nhìn nàng. Dưới ánh đèn, mi mục Tưởng Nguyễn như họa, nàng mặc bộ y phục đỏ sẫm, càng làm nổi bật làn da như ngọc.
Chuyện mấy ngày trước ở Hội Hoa Đăng ông ta cũng có nghe, trong lòng cũng hoài nghi Tưởng Nguyễn. Thiếu nữ trước mặt duyên dáng yêu kiều, nhìn kỹ, lại có vài nét giống với Triệu Mi lúc xưa.
Tưởng Quyền có hơi hoảng hốt, Hạ Nghiên thấy Tưởng Nguyễn thì mắt lập tức sáng lên, nhào tới nói: “Nguyễn nhi, mẫu thân biết con mềm lòng nhất, là một hài tử hiền lành. Hiện tại nhị ca con gặp chuyện, đồ cưới lúc đầu tỷ tỷ để lại cho con, có thể lấy ra cứu ca ca con trước hay không? Đợi qua vài ngày, mẫu thân sẽ trả lại cho con.”
Bà ta tràn đầy mong đợi nói, Tưởng Nguyễn nhìn bà ta, đầu Hạ Nghiên bị nước vô rồi sao, lại cầu cứu nàng. Đáng tiếc, nàng mỉm cười: “Mẫu thân, người đang nói gì vậy, nếu ta thật sự có bạc, tất nhiên sẽ lấy ra để cứu nhị ca. Nhưng mẫu thân cũng biết, năm năm trước ta tới thôn trang, ở đó hung nô ác chủ, tất cả đồ cưới mẹ để lại cho ta, sớm đã bị đám ác nô kia cướp hết.” Nàng thở dài: “Nguyễn nương thật sự có tâm nhưng không có sức.”
Hạ Nghiên nhẹ buông tay, ngơ ngác nhìn nàng. Tưởng Nguyễn bình tĩnh nhìn lại bà ta, không biết bây giờ Hạ Nghiên có hối hận tới xanh ruột hay không, dù sao ban đầu, là bà ta đưa nàng xuống thôn trang! Bây giờ là gieo gió gặt bão!”
Lúc xưa Triệu Mi vì muốn thành thân với Tưởng Quyền, đoạn tuyệt quan hệ với Triệu gia, đồ cưới cũng không có bao nhiêu. Nhưng dù sao cũng xuất thân nhà tướng, tích góp của những năm trước, cộng thêm trang sức, cũng có một hai ngàn.
Hạ Nghiên vì muốn giữ tiếng hiền lương thục đức nên chưa từng chạm tới đống đồ cưới này. Những thứ bị cướp khi ở thôn trang, vào hôm Vương ngự sử giúp nàng minh oan đã được hoàn lại tất cả, nhưng lúc đó Tưởng Nguyễn đã sai Liên Kiều đi đổi thành ngân phiếu. Nguyên nhân chỉ vì đối phó với trường hợp như hôm nay, khi Hạ Nghiên hỏi tới đồ cưới, có thể trực tiếp đàng hoàng cự tuyệt.
Cả người Hạ Nghiên như bị hút mất sinh khí, xụi lơ trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Siêu nhi của ta, chẳng lẽ thật sự đã đến đường cùng rồi sao?”
Tưởng Tố Tố thấy bà ta như vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà chạy đến bên cạnh, hai mẹ con cùng nhau khóc to.
Tưởng Lệ nhíu mày: ”Nhị ca thật sự là quá phận, trong phủ thật sự không có nhiều bạc như vậy, còn khiến cho phụ thân tức giận.”
Nhị di nương che miệng Tưởng Lệ, biết bây giờ không phải là lúc có thể đổ dầu vào lửa. Quả nhiên, Tưởng Quyền hung ác trợn mắt nhìn Tưởng Lệ, Hồng Anh thấy vậy, đi lên nói: “Phu nhân đừng khóc nữa, mặc dù trong phủ không có vạn lượng hoàng kim, nhưng mấy ngàn chắc là có. Hay cứ lấy trước bấy nhiêu, rồi bàn bạc với người bên Bách Hoa lầu, để họ thả người trước.”
Tưởng Nguyễn bật cười trong lòng, nhìn Hồng Anh một cái. Hồng Anh xuất thân thanh lâu, không phải không biết quy tắc của thanh lâu. Cô nương càng đắt đỏ, giá trị càng cao, cũng không phải người mà ai cũng có thể đắc tội.
Nếu thiếu một số nợ lớn, vậy không còn cách nào khác ngoài để mạng lại. Nếu không trả được, cũng không có cái đạo lý bán chịu, nếu tối nay người Tưởng phủ đi bàn bạc với Bách Hoa lầu, chỉ có thể ra một phần tiền, thì chẳng khác nào thừa nhận Tưởng phủ không thể trả nổi số tiền này, vậy họ sẽ làm theo quy tắc, Tưởng Siêu phải để lại một bộ phận trên người hắn.
Ngũ di nương này, nhìn dịu dàng như nước, nhưng suy cho cùng cũng có xuất thân phố xa, xuống tay tàn nhẫn chẳng kém nàng là bao.
Tưởng Quyền nhìn mẹ con Hạ Nghiên khóc khàn cả giọng, lòng mềm nhũn, rốt cuộc nói: “Đừng khóc nữa, Trương quản gia tới khố phòng lấy bạc, đi tìm mấy người Bách Hoa lầu một chuyến.”
Hạ Nghiên nín khóc, thở phào một hơi.
Tưởng Quyền lại nhìn mấy người Tưởng Nguyễn: “Các ngươi ở lại đây cũng vô ích, về viện của mình đi, đừng tùy tiện đi ra đi vào.”
Tưởng Đan vội vàng thưa dạ, Tưởng Nguyễn gật đầu, nói một tiếng với Tưởng Lệ. Viện của Tưởng Lệ với Tưởng Nguyễn không cùng hướng, lúc gần tách ra, Tưởng Nguyễn nói với Tưởng Đan: “Không ngờ nhị ca lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu tổ mẫu biết, không biết sẽ giận đến mức nào nữa.”
Tưởng Đan sửng sốt một chút, bước chân Tưởng Lệ chậm một nhịp, rồi nhanh chóng bước đi, Tưởng Đan hỏi: “Ý của đại tỷ là, tổ mẫu vẫn chưa biết chuyện này sao?”
“Tối nay ngươi có nhìn thấy tổ mẫu sao?” Tưởng Nguyễn nói: “Nếu không thấy, thì chính là không biết rồi.”
Nàng bước đi chậm rãi, trên mặt là nụ cười thường ngày, không biết sáng mai khi Tưởng lão phu nhân thức dậy, biết được tin tất cả tích góp nửa đời của bà ta ở Tưởng phủ đều dùng vì hành động càn quấy của Tưởng Siêu, có bị tức đến phát điên hay không.
Mà Tưởng Siêu, chắc chắn sẽ không thể hoàn chỉnh trở về.