Tiêu Thiều nhìn nàng, tuổi Tưởng Nguyễn còn quá nhỏ, nhưng so sánh với người cùng lứa lại cao hơn một chút, thế nhưng cũng chỉ đứng đến ngực Tiêu Thiều.
Nghe nàng nói xong, Tiêu Thiều cũng không tức giận, lông mi thật dài rũ xuống, nói: “Hạ Thành sẽ không buông tha ngươi.”
“Trên đời này có rất nhiều người sẽ không bỏ qua cho ta.” Tưởng Nguyễn nhìn vào mắt hắn.
“Điều đó cũng không có nghĩa là ta sẽ chết.” Nàng khẽ mỉm cười: “Vương gia tự lo thân mình còn không xong, sao còn rảnh rỗi quan tâm người khác?”
Tiêu Thiều ngẩn ra, trong triều người người tôn kính hắn, e ngại hắn, nịnh bợ hắn, cũng có vô số người muốn hại hắn. Tình huống giống y như đích nữ Tưởng phủ, nhưng hắn chưa bao giờ sợ, cho dù mai phục tứ phía, bởi vì… Hắn nhàn nhạt nói: “Bổn vương có năng lực tự vệ, ngươi có không?”
“Vương gia cũng không cần vì Nguyễn nương mà lo lắng.” Tưởng Nguyễn cẩn thận giữ khoảng cách với hắn, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Hắn từng cứu Tưởng Tố Tố, ai biết trong lòng hắn có ý định gì, hễ là có liên quan đến Tưởng Tố Tố, vậy chắc chắn chính là kẻ địch của nàng, Cẩm Anh vương cũng giống vậy.
“Nguyễn nương có năng lực tự vệ hay không, không phải Vương gia đã nhìn rõ rồi sao?” Suy nghĩ một chút, nàng lại nói: “Cỏ đầu tường mặc dù tốt, nhưng thái độ làm người xấu xa. Nếu đã lựa chọn trận doanh, thì không nên tùy ý thay đổi, cẩn thận lại bị hai đầu cắn ngược.”
Dứt lời, nàng đi khỏi, không hề để tâm đến Tiêu Thiều nữa.
Tiêu Thiều đứng im tại chỗ, lời Tưởng Nguyễn nói vừa rồi là nhắc nhở hắn, đừng làm cỏ đầu tường, hắn tất nhiên hiểu. Dạ Phong ở một bên nói: “Tưởng đại tiểu thư này đúng là quá vô lễ, chủ tử tốt bụng giúp nàng, nàng còn châm chọc.”
“Dạ Phong.” Tiêu Thiều ngắt lời: “Trở về phủ.”
Trong phòng, Du Nhã đang yên lặng lau nước mắt, Hạ Thành mặt mũi âm trầm, nhìn Hạ Tuấn sắc mặt nhợt nhạt đứng sau, Hạ Thành rốt cuộc không nén nổi cơn giận, chỉ vào Tưởng Tố Tố: “Nghiệt nữ, quỳ xuống cho ta!”
Trong lòng Tưởng Tố Tố hoảng hốt, vội vàng hướng áp sát vào Hạ Nghiên, bà ta lập tức ôm Tưởng Tố Tố vào lòng, khẽ nói: “Phụ thân, người đang làm gì vậy?”
“Đừng tưởng là ta không biết, tối hôm qua sao Tuấn nhi có thể vô duyên vô cớ đi vào từ đường. Còn không phải đều do nghiệt nữ này bày trò hay sao! Giờ thì hay rồi, Tưởng Nguyễn chẳng có chuyện gì, biểu ca ngươi lại bị chặt đứt hết tiền đồ!”
Hạ Tuấn nhíu mày, Du Nhã hét lên, ánh mắt nhìn Tưởng Tố Tố chợt khác hẳn: “Đó là thật sao?”
Tưởng Tố Tố tránh ánh mắt sắc bén của biểu thẩm, miệng nói: “Chuyện này là do tự biểu ca đồng ý, huống hồ ta chỉ kêu hắn đi an ủi tỷ tỷ một chút, nếu không phải tự biểu ca có tâm tư đó, thì mọi chuyện sao sẽ biến thành như vậy?”
Hạ Tuấn nghe vậy, mắt tối lại, hừ lạnh nói: “An ủi? Ngươi đã sai người bỏ hương kích tình vào lư hương, thật sự cho rằng không ai biết sao?”
Chuyện này cũng là hắn mới hiểu ra: Lúc ấy trong từ đường hương khói lượn lờ, hẳn chỉ tưởng vì đốt hương, nhưng sau đó lại mất hết tỉnh táo, hắn lập tức biết trong đó có mập mờ.
Rốt cuộc Du Nhã không nhịn nổi nữa mà xông lên, kéo Hạ Nghiên ra, ‘chát’ một cái, đánh lên mặt Tưởng Tố Tố.
Bà ta ra tay rất nặng, Tưởng Tố Tố bị đánh đến lảo đảo, khăn lụa rớt xuống, lộ ra nửa bên mặt xấu xí. Nàng hét lên, bụm mặt nói: “Người đang làm gì vậy hả?”
“Làm gì?” Giờ phút này Du Nhã đã bỏ sạch hết hình tượng một phu nhân cao quý, mặt mũi dữ tợn như muốn nuốt sống Tưởng Tố Tố: “Ngươi tính toán hại Tuấn nhi như vậy, còn dùng hương kích tình, rốt cuộc ngươi vô liêm sỉ đến mức nào!”
“Nhị tẩu!” Hạ Nghiên kéo Tưởng Tố Tố ra sau lưng: “Ngươi thật quá đáng, chuyện này Tuấn nhi cũng có trách nhiệm, sao có thể chỉ trách mình Tố Tố?”
Thân Nhu luống cuống, không ngờ Tưởng Tố Tố thân là một tiểu thư khuê các lại biết dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, mà tiểu cô trước giờ luôn ôn nhu lại giương nanh múa vuốt như một con cọp cái.
“Câm miệng!” Hạ Thành không thể nhịn được nữa, chỉ vào mặt Tưởng Tố Tố mà mắng: “Ngu xuẩn, không có bản lĩnh lại học người khác hại người, chút mánh khóe của ngươi khiến người ta cười muốn rụng răng! Tâm cơ thua Tưởng Nguyễn, còn bị nó tính toán ngược lại, ngu xuẩn!”
Mặc dù Hạ Nghiên bất mãn Hạ Thành nói Tưởng Tố Tố như vậy, nhưng trước giờ bà ta luôn sợ Hạ Thành, nên không dám nói lời nào. Có điều câu ‘thua Tưởng Nguyễn’ vừa rồi của Hạ Thành đã kích thích Tưởng Tố Tố, nàng lập tức bất chấp nói: “Ngoại tổ phụ nói đúng, ta thua Tưởng Nguyễn, cũng không có tâm cơ, nhưng bản thân tổ phụ thì sao, điểm tâm? Còn không phải cũng bị ả ta phát hiện, mất hết mặt mũi trước mặt Thái tử điện hạ và Bát điện hạ, ngoại tổ phụ không ngu xuẩn sao?”
Hạ Nghiên hốt hoảng, vội vàng che miệng Tưởng Tố Tố, nhưng Tưởng Tố Tố vẫn dữ tợn trừng mắt nhìn Hạ Thành, trong mắt tràn đầy căm hận.
Hạ Thành cực kỳ giận dữ, bay lên đá Tưởng Tố Tố qua một bên, thở gấp nói: “Nghiệt nữ, cút ra ngoài! Sáng mai, lũ Tưởng gia các ngươi lập tức cút khỏi Hạ phủ, ta coi như chưa từng có nữ nhi này, chưa từng có ngoại tôn nữ này!”
“Ngoại tổ phụ!” Tưởng Siêu vẫn luôn im lặng thấy vậy, vội nói: “Muội muội con chỉ là một lúc nóng vội, không phải cố ý chống đối người, con thay muội ấy nhận lỗi với người!”
Từ lúc nhận tước vị tới nay, Hạ Thành được nhiều người nịnh nọt, có từng bị ai chống đối đâu, huống gì Tưởng Tố Tố lại nói đến chỗ đau của lão, nhất thời thẹn quá hóa giận, thấy người Tưởng gia vô cùng chướng mắt, cũng không thèm nhìn tới Tưởng Siêu một cái, cười lạnh nói: “E là nó chẳng thèm coi ngoại tổ phụ là ta ra gì!”, dứt lời phất tay áo bỏ đi.
Tưởng Tố Tố bị Hạ Thành đá nằm trên đất, bụm mặt không nói lời nào, ánh mắt lại âm độc như rắn. Du Nhã đi tới trước mặt nàng ta:
“Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, ngươi hại Tuấn nhi của ta, trong vòng ba năm không được bước vào con đường làm quan, chuyện này ngươi không cho ta một đền đáp thỏa đáng, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận cả đời. Đến khi đó ngươi đừng trách biểu thẩm này không cho ngươi mặt mũi!” Dứt lời thì tới đỡ Hạ Tuấn, không thèm nhìn mẹ con Tưởng Tố Tố một lần nào nữa.
Đến nước này, Thân Nhu ở lại cũng không tốt, nàng cười nói: “Ta đi xem thử Kiều Kiều sao rồi.” Nói xong thì rời khỏi, hai thiếu gia Hạ gia không có ở đây, nếu không không biết mọi chuyện sẽ còn tệ đến như thế nào nữa.
Trong nhà không có một bóng người, Tưởng Tố Tố đột nhiên che mặt gào khóc: “Nương, nương, sao họ có thể đối xử với con như vậy chứ?”
Hạ Nghiên mặc dù tức giận Tưởng Tố Tố tự chủ trương chuyện Tưởng Nguyễn, nhưng thế nào cũng là thịt trên người mình rơi xuống, lòng thương tiếc nàng bị Hạ Thành đánh, ôm nàng ta vào lòng.
“Là nương sai rồi, vốn muốn nhờ ngoại tổ phụ con giúp xử lý Tưởng Nguyễn, không ngờ Tưởng Nguyễn lại quá xảo quyệt. Tố Tố, là nương sai rồi, lúc đầu nương không nên tha cho tiện nhân kia, năm năm trước nên để nó xuống địa ngục cùng với mẫu thân của nó, chỉ khổ cho Tố nhi của ta.”
“Đại muội thật không đơn giản.” Tưởng Siêu ở một bên âm trầm nói: “Dưới mắt ngoại tổ phụ mà dám ra tay với muội muội, hai vị biểu thẩm lại nãy sinh hiềm khích với chúng ta, hiện giờ phải làm gì đây?”
“Đừng nóng, Siêu nhi đừng nóng.” Hạ Nghiên lau nước mắt cho Tưởng Tố Tố: “Nương còn có cách khác, nhất định sẽ khiến con tiện nhân kia không ngóc đầu lên được!”
Bên kia, Tưởng Nguyễn đang cùng với Liên Kiều uống trà, dẫn theo hai nha hoàn, giờ chỉ còn lại một người, thật sự làm người ta thổn thức. Thấy Liên Kiều yên lặng, Tưởng Nguyễn nói: “Ngươi đang cảm thấy ta rất tàn nhẫn?”
Liên Kiều sửng sốt một chút, không hiểu nói: “Sao tiểu thư lại nói như vậy?”
“Thu Hương là ta hại, rõ ràng ta có cơ hội cứu nàng, nhưng vẫn không nói một lời, ngươi đang cảm thấy ta quá tàn nhẫn?” Tưởng Nguyễn hỏi:
Liên Kiều im lặng một chút, chốc lát mới hiểu được Tưởng Nguyễn nói vậy là có ý gì. Nàng cúi đầu xuống, quỳ xuống trước mặt Tưởng Nguyễn: “Nô tỳ chưa bao giờ nghĩ như thế. Mặc dù Thư Hương chết thảm, nhưng đó là do nàng ta gieo gió gặt bão. Nếu tối qua tiểu thư không làm gì, vậy hôm nay người chết ở đại sảnh có thể chính là tiểu thư. Chủ nhân của nô tỳ là tiểu thư, nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư cả đời, một khi tiểu thư xảy ra chuyện gì, cả đời nô tỳ cũng sẽ không được sung sướng.”
Nàng nói rất nhanh, lại lưu loát, câu chữ rõ ràng: “Tiểu thư không hề tàn nhẫn, xin tiểu thư đừng cho là mình tàn nhẫn. Bây giờ Tưởng phủ và Hạ phủ có tâm tư gì, nô tỳ cũng nhìn ra được một phần, từng ngày qua tiểu thư sống cũng không dễ dàng, mặc kệ thủ đoạn gì, chung quy cũng chỉ là tự vệ mà thôi. Là bọn họ nhẫn tâm trước, sao có thể trách tiểu thư bất nghĩa.”
“Ngươi đứng dậy đi.” Tưởng Nguyễn khẽ thở dài: “Vũng nước này quá đục, ta cũng không muốn kéo các ngươi vào, chẳng qua chuyện hôm nay ngươi cũng nhìn ra được: Từ đây về sau, bên cạnh ta sẽ thường xuyên xảy ra những chuyện như thế, học cách nhìn người nhìn vật, đối với các ngươi mới có lợi.”
Mũi Liên Kiều đau xót, khẽ vâng. Từ sau khi Tưởng Nguyễn trở về Tưởng phủ, rất nhiều chuyện đều giao cho Lộ Châu làm. Không phải nàng không suy nghĩ, Lộ Châu là nha hoàn nhị đẳng, lại được Tưởng Nguyễn tin tưởng còn hơn nha hoàn nhất đẳng. Sau khi trải qua chuyện hôm nay ở Hạ phủ, hung hiểm hiện ngay trước mặt, chút suy nghĩ đó đã tan thành mây khói.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nguyễn, sống cùng với Tưởng Nguyễn từ lúc còn nhỏ, từ khi Tưởng Nguyễn vẫn là một tiểu thư không rành thế sự, luôn ở cạnh bên giúp Tưởng Nguyễn vượt qua đau thương khi mất mẫu thân. Ở thôn trang bị người khác ức hiếp, bị phụ thân bạc đãi, bị chia cách với đại ca: Chuyện cũ rành rành ngay trước mắt, không biết bắt đầu từ khi nào, tiểu cô nương hèn yếu nhu thuận đã biến mất không còn, thay vào đó là một cô nương nương tàn khốc xinh đẹp, quả quyết sát phạt. Thay đổi như vậy, thật sự khiến cho người ta vừa yên tâm vui vẻ vừa chua xót đau lòng.
“Tiểu thư, lần này tới Hạ phủ, nhất định bọn họ còn có mục đích khác.” Liên Kiều nói: “Hiện giờ sợ rằng tiểu thư đã thành cái đinh trong mắt của Hạ gia.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười: “Còn có thể là gì chứ, Bát hoàng tử ở đây, Hạ Nghiên vội vã chạy tới, không phải là muốn cầu xin Bát hoàng tử làm người đứng giữa, giảng hòa cùng Lý gia thôi.”
“Vậy bây giờ…” Liên Kiều hỏi.
“Nhị muội đã chọc giận người Hạ gia, tạm thời bên đó sẽ không ra mặt giúp Tưởng gia. Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, Hạ hầu gia có thể vì một ngoại tôn nữ mà không lo cho tôn tử của mình sao? Thiếu phu nhân Hạ gia cũng không nuốt trôi cơn tức này, lần này nhị muội lấy nhi tử của bà ta ra đùa bỡn, sao bà ta có thể cam tâm? Ngươi yên tâm, nhị thiếu phu nhân Hạ gia không phải người hiền lành gì, lần này nhất định sẽ có trò hay để xem.”
Liên Kiều suy nghĩ: “Theo như lời của ngũ di nương, lão gia sẽ bắt tiểu thư gả vào Lý gia, tiểu thư nên sớm tính toán.”
“Sợ gì chứ.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói: “Hạ gia không lên tiếng, Bát hoàng tử sẽ không chủ động mở miệng với Lý gia, phụ thân muốn giảng hòa với Lý gia, nhưng Lý Đống cũng chẳng phải người dễ nói chuyện. Chờ qua thêm mấy ngày, sợ rằng Lý Dương ngay cả mạng cũng không còn nói gì đến lấy vợ.”
Liên Kiều kinh ngạc, thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn lạnh lùng, trong lòng run lên, cúi đầu trầm tư: Tưởng Nguyễn cười nói: “Trước khi Hạ gia gọi ta tới, mẫu thân đã chuẩn bị lễ vật giúp ta, nhưng ta vẫn còn một đại lễ muốn tặng cho bọn họ.”
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Tiểu thư?”
“Chuyện Lý Đống, còn phải làm phiền đại thiếu phu nhân Hạ gia một chuyến.” Nàng nói, dứt lời thì móc một lá thư ra đưa cho Liên Kiều: “Tìm cơ hội, nhét lên người đại thiếu phu nhân Hạ gia.”
Mặc dù Liên Kiều không biết tại sao, nhưng vẫn nhận lấy. Tưởng Nguyễn mỉm cười! Hạ gia chướng khí mịt mù, Thân Nhu và Hạ Thiên Tài đã qua lại với nhau từ lâu, đại thiếu phu nhân Hạ gia xinh đẹp động lòng người, nhị thiếu gia Hạ gia phong lưu vô hạn, tẩu tử (chị dâu) và tiểu thúc (em trai chồng), không biết Thân Nhu sẽ sợ hãi đến mức nào khi nhìn thấy bức thư này.
Có điều bước cờ này, đến chậm một chút vẫn tốt hơn. Trong mắt Tưởng Nguyễn hiện lên chút tiếc nuối: “Hôm nay trời vẫn còn đang mưa.”
“Đúng thế ạ.” Liên Kiều nói thêm: “Chưa từng ngừng.” Mưa xuân không nên lâu như vậy.