Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 102

Nét mặt Ân Lê Đình thay đổi trong nháy mắt, hô hấp bất ổn, run run nhìn Du Liên Châu gọi khẽ: “Nhị ca…” Lại không biết muốn nói gì.

Du Liên Châu nhìn chàng nửa ngày, lên tiếng: “Từ đây đến Vũ Xương, thúc ngựa chỉ hai canh giờ. Bất luận thế nào, cứ đi trước đi.” Ẩn ý trong đó không cần phải nói.

Không biết là vì tâm trạng kích động hay là vì sợ hãi điều gì, cánh tay tập kiếm hơn hai mươi năm của Ân Lê Đình xưa nay vững chắc giờ lại không kềm chế được mà run rẩy, suýt nữa thì làm đổ chén lần nữa. Bỗng cảm thấy có người giật vạt áo mình, chàng cúi đầu thì thấy Mai Hàn Hề khẽ giật áo chàng, mắt ngân ngấn nước chớp chớp đầy van vỉ, nhỏ nhẹ: “Sư phụ, Tiểu Hàn cũng đi được không?”

Lúc này Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cũng đã hiểu được chuyện gì, Ân Tố Tố bèn nói với Mai Hàn Hề: “Hàn Hề, con cùng đi với ngũ sư bá con và Vô Kỵ được không?” Nàng biết tâm trạng Ân Lê Đình lúc này, mang theo một đứa bé đi gấp không tiện. Mai Hàn Hề khựng lại, thấy Trương Vô Kỵ cũng lôi kéo mình đòi đi cùng, mím môi gật đầu.

Lúc này Ân Lê Đình chẳng để ý được nhiều đến thế, loạng choạng phóng xuống lầu, xoay mình lên ngựa một đường nhắm hướng Vũ Xương phóng như bay.

Mấy người Du Liên Châu bên này tính tiền xong cũng ra khỏi tửu lâu lên ngựa, nhưng sớm đã không còn thấy bóng Ân Lê Đình đâu nữa. Trương Thúy Sơn quay sang Du Liên Châu “Nhị ca, đệ muội năm xưa…? Chuyện này là sao?”

Du Liên Châu nhíu mày, trầm mặc lắc đầu không nói nhiều, giục ngựa đi về hướng nam.

Thành Vũ Xương đương mùa xuân tháng ba, cỏ cây đã dần xanh um, nước sông sóng sánh bãi sông cát trắng, không khí ẩm ướt ấm áp đặc trưng của miền nam thấm đẫm, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, ngay cả người bận bịu kiếm sống trên đường cũng không nhịn được thoáng buông lỏng, hưởng thụ chút khoan khoái của buổi chiều xuân. Nhưng ngay lúc đó, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập từ xa phóng tới, đột ngột phá vỡ bầu không khí nhàn nhã này. Kỹ thuật cưỡi của người trên ngựa khá giỏi, phóng như bay trên đường xá sầm uất như thế mà không đụng tới người qua đường, người hai bên đường nhìn mà ngẩn ra. Chỉ thấy thanh niên trên ngựa gò cương, ngựa lập tức dừng lại. Chàng xoay mình xuống ngựa, đi bộ mấy bước tới tiệm trà gần nhất, gần như là túm lấy người làm của tiệm trà hỏi: “Tiểu ca, trong thành này có phải có vị Lộ đại phu đang chẩn bệnh từ thiện không?”

Người làm bị chàng làm cho hết hồn, tưởng là người tới có ác ý, ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên áo xanh mặt mày tuấn tú, tuy rằng giọng điệu nôn nóng nhưng lại không giống quan binh thổ phỉ. Nghe chàng mở miệng tìm đại phu, người làm còn tưởng là vì có người bệnh nặng, thở dốc xong mới nói: “Công tử ngài nhẹ chút, ngài túm thế này suýt nữa gãy tay tiểu nhân rồi. Nếu gãy tiểu nhân cũng phải đi tìm đại phu đó.”

Bấy giờ Ân Lê Đình mới phát hiện mình quá nóng lòng mà túm hơi mạnh tay, đối phương chưa hề tập võ thật sự khó chịu được vội vàng rụt tay lại “Xin lỗi, tiểu ca, đại phu họ Lộ kia có phải nữ tử không? Tuổi chừng bao lớn? Chẩn bệnh ở chỗ nào? Tiểu ca, cầu xin cậu chỉ dùm.” Nói rồi vái sát đất, lộ rõ vẻ khẩn thiết. Người làm bị hành động của chàng hoảng hồn, vội vàng xua tay: “Huệ, Huệ An đường ở thành đông. Hai ngày nay có vị Lộ đại phu ở, ở đó chẩn bệnh từ thiện, công tử ngài rẽ trái ở đằng trước, chỗ thấy đông người chính là…”

Ân Lê Đình nghe xong, không kịp cám ơn, nhoáng người lên ngựa nhắm hướng đông phóng đi, người làm nhìn không chớp mắt, lầu bầu: “Người này đâu giống có bệnh, đi tìm đại phu gấp thế làm gì?”

Từ tiệm trà đến Huệ An đường thành đông rất gần, dọc đường đi quả nhiên như người kia nói, người càng lúc càng nhiều. Có lẽ sợ đụng phải người ta, hoặc có lẽ trong lòng bắt đầu sợ hãi, trên đường đi Ân Lê Đình hận không thể bay tới Võ Đang bây giờ lại xuống ngựa, đi bộ tới đó. Đoạn đường ngắn ngủn chưa tới hai dặm, lại đi mất nửa canh giờ. Càng đi về phía Huệ An đường, chàng chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh. Tình cảnh kiểu này bất chợt cảm thấy quen thuộc. Tuyền Châu năm đó, chàng và Du Liên Châu cũng đi hỏi thăm y quán sở tại, lúc đó, rốt cuộc cũng nhìn thấy giai nhân dưới ánh đèn tù mù. Khi ấy chàng từng cảm thấy trời xanh thương xót, giờ lại âm thầm mong chờ sự chiếu cố đó vẫn có thể giữ đến bây giờ. Mang suy nghĩ hỗn loạn, Ân Lê Đình vô thức đi vào viện, nhắm chỗ có nhiều người đi tới.

Huệ An đường này khá lớn, trước phòng có mấy cây hòe cổ thụ cành lá rậm rạp, xòe ra bốn phía, không ít người đang tụ tập trên hành lang trước phòng. Ân Lê Đình như không nhìn thấy, đi từng bước chậm rãi khẽ khàng vào sảnh đường. Sảnh đường này bài trí giống với đa số dược đường khác. Dù Ân Lê Đình chưa từng học y nhưng cùng Lộ Dao chẩn bệnh ở vô số dược đường rất nhiều lần, vì thế mỗi món đồ trong đó đều rành rẽ. Tay phải sảnh đường là một tủ thuốc đầy những ngăn nhỏ, sắp xếp phân chia các loại thảo mộc rau quả trùng thú ngọc thạch. Bên cạnh quầy tủ đặt mấy cái vò, trong đó hẳn là rượu thuốc đã ngâm xong. Lối đi nhỏ cạnh tủ thông ra căn phòng nhỏ đằng sau là nơi ngày thường dược đồng nghiền thuốc, lựa thuốc. Bên trái sảnh đường là băng khám, bàn khám, cùng bình phong che chắn. Đã vô số lần, Ân Lê Đình ngồi bên bình phong, nhìn Lộ Dao chăm chú tập trung bắt mạch nghe mạch, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nháy mắt với chàng, cười tươi rói. Mà lúc này, bên bình phong trống rỗng, trước bàn đối diện, một cô nương đang ngồi. Trong phút chốc, Ân Lê Đình cảm thấy nước mắt rưng rưng trong mắt cơ hồ muốn trào ra. Bóng dáng kia áo xanh quần xanh, tóc dài búi lệch, ánh nắng chiếu qua cửa sổ tiến vào vừa vặn rơi trên gò má nàng ta, mắt sáng môi hồng, chính là khuôn mặt rạng rỡ chàng nhớ mong hàng đêm nhưng chẳng bao giờ bước vào trong mộng.

Ân Lê Đình đứng sững, cứ ngơ ngác ở đó không biết bao lâu, ngắn như bóng câu qua khe cửa, lại dài như thương hải tang điền.

Bỗng nhiên, có người đụng “bộp” vào người chàng, theo bản năng của người tập võ, chàng đưa tay đỡ, bấy giờ mới nhìn rõ đó là một bà cụ đã cao tuổi. Bà cụ kia vừa mới khám bệnh xong, mắt hình như không được tốt, nheo mắt nhìn Ân Lê Đình nửa ngày mới phát hiện mình đụng trúng người ta, mơ mơ hồ hồ lầu bầu một tiếng. Ân Lê Đình đỡ bà cụ, cúi người nhặt đơn thuốc rơi trên đất. Đơn vừa được kê, vết mực còn mới, trên đó là nét chữ Lộ Dao luyện cùng với chàng mà chàng hết sức quen thuộc, kiểu chữ tròn trịa mang theo nét phóng khoáng mạnh mẽ. Nhưng nhìn nét chữ vốn dĩ rất quen này, tay Ân Lê Đình run lên, trái tim theo tờ giấy bay xuống lần nữa chìm xuống đáy vực.

Lúc mấy người Du Liên Châu đuổi đến Vũ Xương thì đã chiều tà, nhưng họ đến được Huệ An đường lại bớt thời gian hơn Ân Lê Đình nhiều, vì mấy người đi từ hướng đông thành vào, vừa vào đã nghe người ta nói Lộ đại phu Huệ An đường thế nào thế nào, đang định lại hỏi, ngước lên một cái thì thấy cách đó hai trăm bước treo biển Huệ An đường. Mọi người xuống ngựa ở ngoài viện, lập tức tiến vào. Mai Hàn Hề túm vạt áo Du Liên Châu, trong lòng thấp thỏm. Chưa vào tới sảnh đường, mọi người đã nghe giọng Ân Lê Đình từ trong vọng ra, mang theo mấy phần run rẩy: “Cô nương là ai? Vì sao… muốn mượn tên tuổi Lộ Dao?”

Mọi người vừa nghe không khỏi nhìn nhau. Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn phản ứng nhanh nhất, tay âm thầm siết binh khí đi vào sảnh, thì thấy một cô nương áo xanh đứng trước mặt Ân Lê Đình, nước mắt hãy còn chảy xuống gò má. Trương Thúy Sơn chưa từng thấy Lộ Dao bây giờ nhìn thấy nữ tử trước mặt một thân áo xanh, nước mắt lưng tròng, yểu điệu rung động lòng người không thể nào nói rõ được. Chỉ thấy nàng ta khẽ nhích lên nửa bước, đưa tay muốn níu vạt áo Ân Lê Đình, chân Ân Lê Đình điểm một cái thối lui mấy bước tránh né. Cô nương áo xanh thấy Ân Lê Đình phản ứng như thế, nước mắt càng tuôn trào, giọng đầy ủy khuất: “Lục ca…”

Ân Lê Đình nhìn người trước mặt, dung nhan quen thuộc vô cùng làm sao không khiến chàng mất kềm chế được? Song rốt cuộc vẫn than: “Y thuật cô nương hẳn không tệ, cớ gì cứ phải mượn tên tuổi Tiểu Dao?”

Cô nương áo xanh cắn cánh môi hồng, nước mắt liên tiếp tựa như mưa rơi xuống cành hoa “Vì sao lục ca không chịu nhìn muội?… muội biết… ngày xưa…”

Nói chưa xong đã bị Ân Lê Đình cắt ngang: “Cô nương nên kêu ta là Ân lục đi… Tiểu Dao là nội tử tại hạ, sao tại hạ nhận nhầm được?”

“Lục ca huynh hồ đồ rồi, huynh mở to mắt nhìn xem, muội là Tiểu Dao mà! Muội biết mấy năm nay… nhưng muội có thể giải thích, chuyện này…”

Ân Lê Đình cúi đầu nhắm mắt hồi lâu, bấy giờ mới chậm rãi nói: “Cô nương, cô tốn công sức một bận rồi, dung mạo này, ăn mặc thậm chí là nét chữ này đều giống nội tử. Nhưng rốt cuộc cô không phải nàng, chi tiết nhỏ nhặt trong đó người khác không nhận ra, sao tại hạ lại không nhận được chứ?”

Cô nương áo xanh nghe đến đây khẽ run lên, há miệng định nói gì đó nhưng nửa ngày cũng không ra tiếng. Ân Lê Đình ngẩng đầu, đi tới trước bàn khám cầm một tờ đơn thuốc lên nói với cô nương kia: “Quả thật cô nương tốn công một phen nhưng lại không biết tường tận chi tiết trong đó. Bút tích nội tử vốn không phải thế này, hồi xưa nét chữ nàng tuyệt đối không đẹp nhưng nét nào nét nấy cực kỳ rõ ràng. Nét chữ bây giờ là do lúc nàng rảnh rỗi cùng tại hạ tập nhưng cũng không giống tại hạ hoàn toàn, mặc dù đẹp hơn nhiều, nhưng cũng không rõ ràng dễ đọc như chữ cũ. Phần lớn thư từ ghi chép bản thảo nàng lưu lại đều dùng chữ này mà viết, ắt hẳn cô nương luyện thành cũng nhờ nó. Nhưng chỉ có duy nhất một thứ, nàng chưa từng thay đổi kiểu chữ, chính là đơn thuốc kê cho bệnh nhân. Nàng từng nói, nét chữ trong đơn chỉ cần hơi lờ mờ không rõ, người bốc thuốc đọc nhầm sẽ liên quan đến mạng người. Vì thế hễ kê đơn cho bệnh nhân bốc thuốc, nàng luôn luôn dùng kiểu chữ ban đầu của mình, chẳng cần đẹp, chỉ cần rõ ràng dễ đọc. Chắc cô nương đã xem nét chữ trong sách vở nội tử để lại nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không biết chuyện này.”

Nữ tử áo xanh nghe Ân Lê Đình nói, không khỏi run lên, vén tay áo chùi nước mắt, nói khẽ: “Lục ca… mấy năm nay Tiểu Dao luyện chữ này chăm chỉ nhất, bây giờ đã quen với kiểu chữ này rồi, viết đơn thuốc cũng dùng kiểu này nhiều…”

Ân Lê Đình lắc đầu, nói nhỏ: “Cô nương, đơn thuốc của nội tử, tại hạ sao chép từng câu từng chữ suốt bốn năm, thói quen nhỏ nhặt trong đó đương nhiên rõ hơn ai hết. Không đề cập đến việc thay đổi nét chữ thì đơn thuốc nàng viết cũng không giống những đại phu khác, một đơn thuốc luôn phải dùng mấy trang giấy. Trang thứ nhất tường thuật chi tiết bệnh tình, cùng ghi chép hỏi han bắt mạch; trang thứ hai sẽ viết ý kiến chẩn đoán và kết luận của nàng; trang thứ ba mới là đơn thuốc. Mà sau đơn thuốc sẽ ghi lại lời dặn cho bệnh nhân, cuối cùng đề bốn chữ Kim Lăng Lộ Dao. Nàng nói nàng du lịch tứ phương, thường không ở cố định một chỗ, viết rành mạch như thế, sau này nếu bệnh nhân không khỏi, tìm không được nàng thì có thể cầm mấy thứ ấy đưa cho đại phu khác xem, đại phu đọc xong lại chẩn đoán, tất có ích lợi. Nếu có tranh luận cũng có thể tìm được tới nhà đại phu. Cô nương cô chỉ chiếu theo thói quen của đại phu bình thường, chỉ dùng thuốc, không có gì khác nữa. Chuyện này người khác không biết, sao tại hạ không biết được chứ?” Nói rồi bỗng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cô nương áo xanh “Cô nương, y thuật cô hẳn không tệ, vì sao muốn mạo nhận là nội tử chứ? Bây giờ giới y học có nội tử và Âu Dương phu nhân hai vị là tiền lệ, thêm một nữ đại phu nữa cũng không phải việc khó. Cô lại…lại…” Nói đến đó thì không nói tiếp được nữa.

Từ nghe tin tức Lộ Dao, đến bây giờ bóc trần sự thật, ngắn ngủn nửa ngày, trái tim từ trên mây cao rớt thẳng xuống đáy vực sâu muôn trượng, cái cảm giác mừng rỡ rung động, kinh ngạc nghi ngờ lưỡng lự thật nhiều thật nặng nề, thật sự không ngôn ngữ nào diễn tả được, chỉ cảm thấy đáy mắt, đáy lòng đều là chua xót vô hạn. Trương Thúy Sơn nghe đến đây, dấn lên nắm lấy tay Ân Lê Đình, gọi khẽ, “Lục đệ.”

Nữ tử áo xanh không ngờ được sự tình lại ra như thế, hít sâu một hơi, dáng vẻ nước mắt lưng tròng vừa rồi nháy mắt biến mất, đột ngột tưng ra một chưởng đánh về phía Ân Tố Tố hai tay đang dắt Trương Vô Kỵ và Mai Hàn Hề. Lần này hoàn toàn ngoài dự đoán của Trương Thúy Sơn, Ân Lê Đình càng không kịp phản ứng vì tâm trạng lên xuống chưa hồi phục. Nữ tử kia biến chiêu cực nhanh, dẫn dụ Ân Tố Tố nhảy lên tránh ra. Chưởng phong va chạm, Ân Tố Tố chỉ cảm thấy nội lực đối phương như dời núi lấp bể ập đến, khiến nàng gần như nghẹn thở, hoàn toàn vô lực chống lại. Một tay khác của nữ tử biến thành trảo, nhanh như chớp chụp tới Mai Hàn Hề đứng cách Ân Tố Tố xa nhất, ý đồ bắt Mai Hàn Hề làm con tin. Mai Hàn Hề theo Ân Lê Đình học võ mấy năm, trong lúc nguy cấp rút đoản kiếm dài hai thước [102] ra nghênh đón, kiếm thế tuy non nớt nhưng là một chiêu tinh túy trong công phu Bão Nguyên Thủ của Võ Đang, không hề yếu thế. Nữ tử thấy nó chỉ là một hài tử mười tuổi mà đâu ra đấy, khí thế không yếu chút nào, lạnh lùng cười khanh khách, một trảo chụp thẳng vào ngực Mai Hàn Hề. Nói sao thì Mai Hàn Hề cũng chỉ là một đứa bé, sao địch lại một trảo này?

“Hôm nay bắt được con trai Trương ngũ cũng tốt!” Hóa ra y thị nhầm Mai Hàn Hề thành Trương Vô Kỵ. Mắt thấy sắp bị nữ tử kia chụp được, trong khoảnh khắc như chớp giật đó, chỉ thấy một bóng xám lướt qua, một tay bạt chưởng vỗ về phía Ân Tố Tố, một tay đẩy trảo chụp Mai Hàn Hề. Nữ tử áo xanh chỉ cảm thấy kình lực trên hai tay mình đều bị bám dắt, tất cả hóa thành hư không, hoàn toàn hụt hết. Có thể trong chớp mắt dùng công phu hóa kình thành thạo như thế, chính là Du Liên Châu xông lên ngăn chặn.

Du Liên Châu không thích nữ tử này tự dưng lấy thân phận Lộ Dao hại Ân Lê Đình đau lòng, vì thế không hề khách sáo, liền đó vận Võ Đang Miên chưởng tới bảy tám thành, thế công dày đặc, miệng thì quát hỏi: “Các hạ là ai? Giả trang thành đệ muội tại hạ có ý đồ gì?”

Nữ tử áo xanh cười lên “Vì cái gì ba người các ngươi còn chưa biết ư? Hôm nay bà lão này thất sách, không ngờ thằng ngốc này có thể khám phá dịch dung tỉ mỉ của ta, bà lão ta nhận. Bất quá hôm nay ta muốn xem thử, công phu Võ Đang có đủ độc chiếm Đồ Long đao không!” Dứt lời hai tay lật lên, mấy chục luồng sáng vàng bắn ra, ập tới mặt mọi người. Trương Thúy Sơn và Ân Lê Đình đồng thời phóng lên, binh khí trong tay múa kín như bưng, đánh bạt hết ám khí bắn về phía Ân Tố Tố và hai đứa bé. Bên này tay áo Ân Lê Đình huơ một vòng, bắt lấy một luồng sáng, nhìn kỹ lại thì ra là một đóa kim hoa cực kỳ tinh xảo. Lúc này Du Liên Châu cũng đã nhìn rõ ám khí mình bắt được, kiến thức chàng rộng, thế công trên tay càng chặt chẽ, cao giọng nói “Hóa ra là Kim Hoa bà bà!”

Nghe lời này, Ân Lê Đình và Trương Thúy Sơn không khỏi ngẩn ra, ngược lại Ân Tố Tố cất giọng giòn giã: “Đã là bà già rồi còn ráng hóa trang tiểu cô nương trẻ trung, bà già bà không thấy xấu hổ à?!” Chữ già đặc biệt dài.

Kim Hoa bà bà hung tợn “hừ” một tiếng, còn chưa hết âm thì thế công của Du Liên Châu càng lúc càng mạnh mẽ, nháy mắt eo mụ đã trúng một chưởng một cước. Hai ngày trước mụ đã đến chỗ này, mục đích là dụ mấy người Võ Đang tới đây thừa cơ cướp lấy Đồ Long đao, không ngờ lại bị vạch mặt. Mụ chưa từng giao thủ với người của phái Võ Đang, mấy năm nay chỉ nghe giang hồ đồn đại Võ Đang chư hiệp càng lúc càng không thể xem thường, vì thế mới không nhịn được mà ra tay. Nhưng sau mấy chiêu, mụ lập tức hối hận, bởi vì một chiêu một thức của Du Liên Châu càng lúc mụ càng khó mà chống đỡ. Biết rõ cứ tiếp tục như vầy chẳng những không có lợi, còn sắp bại tới nơi, mụ nghĩ nhanh như chớp, cắn răng chịu một chưởng của Du Liên Châu lên vai phải, hai tay áo rung lên, dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ bắn gần trăm chiếc kim hoa lên đầu lên mặt mấy người bệnh sớm đã sợ nhũn người đang nấp sau bàn khám chung quanh. Lần này mấy người Du Liên Châu không thể không buông tay, nghiêng người đi đỡ kim hoa tránh hại đến người vô tội. Cao thủ đánh nhau, chỉ trong nháy mắt Kim Hoa bà bà đã phá cửa sổ mà ra, vận khinh công tức tốc phóng đi “Trận chiến hôm nay bà già này nhớ kỹ, sau này tất nhiên tìm dịp trả lại!”

Trương Thúy Sơn định đuổi theo thì bị Du Liên Châu kéo lại “Giặc cùng chớ đuổi.”

Trương Thúy Sơn căm tức phẩy tay áo, đỡ Ân Tố Tố mới bị Kim Hoa bà bà đánh suýt bị thương lên. Một chưởng kia tuy không đụng đến người Ân Tố Tố nhưng rốt cuộc làm hơi thở nàng không thông thuận.

Du Liên Châu nhìn Ân Lê Đình vẫn còn ngơ ngác cúi đầu không biết nghĩ gì, Mai Hàn Hề ráng trấn tĩnh và Trương Vô Kỵ, Ân Tố Tố mặt mày hơi tái, vỗ vai Trương Thúy Sơn nói: “Ngũ đệ, thân thể đệ muội không khỏe, hôm nay không nên đi đường, ở lại Vũ Xương nghỉ ngơi một chút rồi tính toán tiếp thôi.”

Trương Thúy Sơn gật đầu, dìu Ân Tố Tố, cùng Du Liên Châu trả cho chưởng quầy dược đường ít bạc đền bù, một đoàn người mỗi người một tâm sự ra khỏi dược đường, để lại chưởng quầy và người làm còn chưa hoàn hồn trong đó.

Đợi mấy người Du Liên Châu, Ân Lê Đình ra khỏi dược đường hồi lâu, tận đầu đường đã không còn thấy bóng họ nữa, ở mé trong cùng hành lang một bên dược đường, sau gốc cây hòe phớt xanh có hai bóng người ẩn nấp nãy giờ đứng lên, nhìn sân viện đã yên tĩnh lại. Hai người này, một là Phó Thu Nhiên rời khỏi Thu Linh trang cả tháng nay chưa về, người còn lại, là một nữ tử giống hệt Lộ Dao mà Kim Hoa bà bà giả dạng ban nãy.

“Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi sợ gì cũng không cần sợ gặp hắn. Trong lòng hắn, ngươi là ngươi, chưa hề là biểu tượng của hỗn loạn trên thế gian.” Một tay Thu Nhiên đặt lên vai người nọ.

“Ài… A Nhiên, cái đó sao ta không biết chứ? Chỉ là… chỉ là đến bây giờ, ta cũng không biết nên giải thích với huynh ấy như thế nào nữa. Nếu không phải chính bản thân trải qua, cả ta cũng còn không tin được nữa là. Huống hồ, Võ Đang… dù sao cũng không phải ngươi ta. Chúng ta có thể tiếp nhận đủ loại sự tình, là vì bối cảnh và hoàn cảnh sống từ nhỏ của chúng ta. Còn Võ Đang, chung quy vẫn là nơi thừa hành luân lý chính thống…”

Phó Thu Nhiên không nhịn được lắc đầu cười: “Thừa hành luân lý chính thống? Năm đó ngươi nói với Ân Lê Đình chuyện mượn xác hoàn hồn, hắn cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, huống gì là bây giờ?”

“Mượn xác hoàn hồn? Tốt xấu gì cũng còn có cái tên gọi, đến bây giờ, ta cũng không biết có phải mình mượn xác hoàn hồn nữa không, ài, mấy ngày nay ta tốn biết bao công sức, xác nhận đi xác nhận lại, mình tốt xấu gì cũng là người bình thường… bao nhiêu nhân quả làm ta đau cả đầu, bản thân ta cũng sắp hồ đồ luôn rồi, ngươi muốn ta giải thích cho huynh ấy sao đây?”

“Giải thích không được thì cần gì giải thích? Hai ta cá đi, chỉ cần ngươi không chủ động mở miệng, hắn tuyệt đối không bảo ngươi giải thích gì hết.” Câu này của Phó Thu Nhiên làm đối phương ngây ra, không lời để nói “A Dao, rất nhiều lần ta và người đều từng suy đoán vì sao lại tới nơi này, ngươi có ý nghĩ của ngươi, ta cũng có. Giờ ngươi nói lại ta nghe một lần, ông già kia nói gì với ngươi?”

Nữ tử chớp chớp mắt, nói nhỏ: “Ông ta nói sở dĩ đưa hai ta tới, là vì có một số quả báo chưa kết. Mà chuyện bốn năm trước… là vì năm xưa giữa ba người, ngươi ta và Nhược Trường có một đoạn nhân quả rất quan trọng, cần chính tay ta hoàn tất, nên mới không thể không đi tìm ta.”

“Vậy đúng rồi.” Phó Thu Nhiên gật đầu: “Ông ta nói với ngươi, năm xưa chúng ta nhận được lá thư nặc danh tố cáo cái chết của Nhược Trường không phải ngoài ý muốn, thư đó chẳng phải do sĩ quan được Nhược Trường cứu gì đó viết mà là thư chính tay ngươi viết ở thời điểm này. Bây giờ vòng nhân quả này cần ngươi đích thân buộc lại. Tìm ngươi, chẳng qua là để ngươi đi viết một lá thư mà thôi. Vậy ta hỏi ngươi, A Dao, năm xưa bao nhiêu ân oán thị phi đều do một lá thư này khơi ra. Nếu không có lá thư đó, ngươi sẽ không nghiện, ta sẽ không nát rượu, chúng ta càng không làm tròn trách nhiệm, giết người. Chiếu theo mấy cái gọi là nhân quả đó, bao nhiêu vất vả mấy năm nay, kể cả kiếp nạn Thành Côn kia, ngươi đều sẽ không gặp phải. Vậy vì sao, ngươi còn giấu tên viết lá thư này?”

Nữ tử nhìn thẳng vào mắt Phó Thu Nhiên, đáp từng chữ một: “Thu Nhiên, lúc ấy ông già kia hỏi ta có từng hối hận việc đã làm năm xưa. Ta trả lời ông ấy: Bất luận mấy năm nay luân chuyển hai kiếp, trải qua bao nhiêu vất vả, hai người chúng ta chưa từng hối hận. Lá thư này hôm nay dù ông không nói, nếu ta biết được nhất định cũng sẽ viết. Thế gian này rất nhiều việc, cho dù biết rõ kết cục cũng tuyệt không hối hận.”

Phó Thu Nhiên nghe đến đây, vỗ mạnh lên vai Lộ Dao, nói nhỏ: “A Dao, ông già kia miệng đầy nhân duyên quả báo, đã đưa ngươi trở lại nơi này, ắt hẳn nhân quả của ngươi ở đây. Ông ta nói lá thư này của ngươi, là khoản cuối cùng kết thúc món nợ ngày xưa của ngươi, bây giờ xem ra, ngươi dốc lòng hành y thì không còn thiếu nợ gì nữa. Năm xưa trên lưng người gánh nhiều ân oán thị phi như thế, Ân Lê Đình vẫn toàn tâm toàn ý yêu ngươi thương ngươi, không vì thế mà khinh ngươi ghét ngươi. Đến bây giờ, quá khứ kinh khủng đó đã qua hết, chẳng qua là chút chuyện huyễn hoặc không nói rõ được mà thôi, lý nào hắn để ý chứ? Còn ngươi, cần gì để tâm? Lại nữa, ngươi có dám nói lúc ngươi viết lá thư đó chưa từng nghĩ: nếu không có lá thư gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, sao ngươi gặp được Ân Lê Đình không?” Dứt lời mỉm cười, một bộ ta đây rõ rành rành, tâm tư nàng, sao hắn không biết cho được?

Nữ tử hít hơi, bỗng nhớ đến từng có người rủ rỉ khuyên nhủ bên tai nàng: có chuyện không vui thì cứ nói ra, nghĩ không rõ thì đừng vùi đầu ráng nghĩ.

“A Dao, nhớ kỹ năm xưa bên bờ Hoành Đường ta nói với ngươi, nhìn vào trái tim ngươi, thế gian này bất luận là thật hay giả, tim ngươi chứa gì, vĩnh viễn không giả được.” Phó Thu Nhiên vén lại tóc giúp nàng, nhìn dung nhan như ngày xưa từ từ cười lên, khóe môi theo gió ấm ngày xuân dần dần hé mở, ba phần cảm động, bảy phần thư thái “Mau đi tìm hắn đi, bốn năm với hắn mà nói quá dài rồi.”
Bình Luận (0)
Comment