“Điều quan trọng nhất: Là đứng lên phản kháng hoặc bỏ mạng.” Bình An nói xong.
Cô không biết phản ứng từ thế giới bên ngoài sẽ như thế nào, dù sao toàn bộ tòa nhà chính phủ đã yên lặng trong vài giây. Tiếp đó là các tiếng thét sợ hãi chói tay vang lên. Tiếng bước chân lộn xộn và tiếng gầm không thể giải thích được mang đến nỗi sợ hãi không tên cho các phóng viên bên trong.
Trong hội trường yên lặng, phóng viên lúc nãy vẫn còn sợ hãi đến bây giờ không biết làm sao, “Thật sao, có thật hay không?”
Thật hay giả tự bản thân nhìn không rõ sao? Bình An không trả lời, vào lúc này điện thoại cố định trong hội trường vang lên. Những người trong hội trường nhìn nhau nhưng không ai dám trả lời. Điện thoại vang lên hai lần, Bình An mới nhận .
“Chào.”
“Xin chào, ngài khỏe.” Người ở đầu bên kia điện thoại dường như thở phào nhẹ nhõm vì cuộc gọi đã được kết nối, “Xin chào, tôi là nhân viên của chính quyền thành phố, mong cô có thể giúp đỡ.”
“Hả?”
“Chúng tôi là những nhân viên của chính phủ phát hiện dị thường sớm nhất, bây giờ hầu như toàn bộ nhân viên cấp cao trong chính phủ đều bị ký sinh, Phó thị trưởng Ôn Đức Châu vì tránh né ký sinh trùng nên núp ở trong gian phòng khẩn cấp của tòa nhà chính phủ. Chúng tôi đã xem tin tức của cô và hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cô.”
Bình An cầm điện thoại hơi sửng sốt: “Tại sao tôi phải tin anh?”
Theo khả năng của ký sinh trùng, không thể loại trừ rằng ký sinh trùng ngày càng thông minh hơn và sẽ sử dụng âm mưu.
Bên kia trầm mặc một chút. “Cô lo lắng cũng là bình thường, trước đó chúng tôi cũng không dám tùy tiện tin tưởng người khác.” Người bên kia đáp: “Tuy rằng cô giết thị trưởng, nhưng còn có những quan chức cấp cao khác, bọn họ còn có nhiều biện pháp tiếp tục để kiểm soát Lăng Thành. Để chống lại ký sinh trùng, chúng ta phải có một người lãnh đạo đủ uy tín và năng lực.”
Quả nhiên là người làm chính trị, hai câu này đã chạm đến trái tim của cô. Bình An trầm mặc một lát, “Anh hiện tại ở chỗ nào, có bao nhiêu người? Hiện tại tình huống như thế nào?”
“Tầng cao nhất của tòa nhà chính phủ có một nơi trú ẩn khẩn cấp ở đây.” Giọng nói bên kia nói “Chúng tôi có sáu người, bên ngoài có rất nhiều ký sinh trùng và chúng đang ngăn chặn các hành lang. Ngoài ra, hãy cố gắng nhanh lên bởi vì ở đây sắp không có đủ thức ăn và nước uống.”
————-
Sau khi cúp điện thoại, Bình An nằm xuống ở cửa xem xét, bên ngoài có rất nhiều ký sinh trùng đang chờ mình chui ra. Loại thời điểm này cũng chỉ có một con đường cũ : đường ống thông gió – một con đường thần kỳ tồn tại đã cứu giúp cô rất nhiều lần.
Toàn hội trường chỉ còn lại hơn hai mươi người một lần leo đi lên, từ trên nhìn xuống, trong hành lang là thảm trạng của đông đảo ký sinh trùng đang đuổi giết những người bình thường.
Bởi vì Bình An đã sớm vạch trần nên những ký sinh trùng trong toàn nhà đã không thèm ngụy trang nữa. Không ai ngờ rằng những người bạn và đồng nghiệp xung quanh mình sẽ đột nhiên trở nên bạo lực và biến thành một con quái vật để tấn công mình.
Nhảy xuống từ ống thông gió, Bình An bắn chết hai ký sinh trùng, tìm thấy cầu thang và đuổi phóng viên còn sống đi trước, sau đó đổi hướng.
“Chị Phù, chị không phải thật sự muốn cứu những người ở đó chứ?” Hồ Bất Thường hỏi.
Bình An liếc hắn một cái, “Đương nhiên. Là một đặc vụ cấp cao của WOC, nhiệm vụ của tôi là cứu thành phố này.”
Bình An tìm thấy một phòng giám sát, những người bên trong đã chạy đâu mất. Đóng cửa lại và chất đống bàn, ghế cùng những thứ khác ở cửa để ký sinh trùng không thể đi vào trong một thời gian ngắn.
Trong video từ phòng giám sát, tại hành lang trên tầng cao nhất của tòa nhà chính phủ, các ký sinh trùng lần lượt chen chúc, dày đặc. Hay lắm! May mắn là cô không có lỗ mãng xông đi lên.
Hồ Bất Thường cũng kinh hãi, “Phù tỷ, cái này làm sao mà cứu được?”
“Đi tìm giúp đỡ chứ sao.” Bình An rút điện thoại di động ra, gọi điện, một giọng nói quen thuộc vang lên.