Cô thực sự ở trong lớp học cả buổi chiều, cuối cùng cũng đã được giải thoát sau giờ học.
Bình An đang đợi ở cổng trường, nhìn thấy Phó Trường Dạ lái một chiếc ô tô màu đen dừng ở cổng trường. “Đi lên.”
Bình An: “được rồi.” Lần theo ký ức của buổi chiều, Bình An tìm thấy tòa nhà cư xá. Vừa định đi xuống, lại bị Phó Trường Dạ ngăn lại.
“Đợi ở trong xe.” Bỏ lại những lời này, Phó Trường Dạ lập tức xuống xe. Anh lấy điện thoại ra gọi, vài phút sau người dì mà cô chỉ gặp qua một lần và một người đàn ông trung niên đi xuống.
Bình An nằm trên cửa xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy Phó Trường Dạ nói chuyện với họ vài câu. Vốn dĩ bọn họ rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy thẻ ngân hàng Phó Trường Dạ lấy ra, sự tức giận gượng gạo trên mặt họ đột nhiên biến thành một nụ cười nịnh nọt. Bình An nhìn liền biết, sức mạnh đồng tiền của Phó baba lại nổi lên tác dụng.
“Anh Phó, sao anh lại có số điện thoại của bọn họ?” Thấy anh quay lại, Bình An tò mò nghiêng người sang hỏi. Chẳng lẽ có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?
“Sổ liên lạc phụ huynh.”Phó Trường Dạ trả lời ngắn gọn sau đó lái xe về phía ngã tư, chở cô đến một biệt thự đơn độc có hai tầng. Tọa bắc triều nam, bên ngoài còn có hoa viên nhỏ. Chỗ ở mới này không tệ.
Bình An nhìn một chút, xuống xe việc đầu tiên là mở định vị di động, gọi mấy món đồ ăn mang về.
“Căn phòng bên trái trên lầu hai là phòng của cô.”
Phó Trường Dạ đưa chìa khóa dự phòng cho Bình An, nhìn thấy bộ dạng nóng lòng như muốn phá thế giới mới của cô thì vươn tay nắm lấy cổ áo phía sau của cô.
“Đừng chạy lung tung, đi theo tôi.” Bình An bị Phó Trường Dạ lôi kéo lui về sau mấy bước, mang vào một căn phòng ở lầu dưới.
Có rất nhiều thức ăn và nước khoáng trong đó. Bình An hiểu ý của Phó Trường Dạ, bắt đầu phân loại, sắp xếp vật tư và đặt chúng vào không gian. Phó baba chuẩn bị tất cả đều là khẩu phần ăn quân đội, mỗi hộp có một phần bánh mì cho bữa sáng; một hộp thịt, một hộp đồ chay cho buổi trưa và bánh quy cho buổi tối – thức ăn cho cả ngày. Tổng cộng 80 hộp, đủ để cho bọn họ ăn từ bây giờ đến trò chơi kết thúc.
Hương vị có thể không ngon lắm nhưng sự kết hợp này đã rất tuyệt rồi. Có hai thùng táo và quýt, cùng với mấy loại trái cây có thể để lâu khác nữa. Nước khoáng có 8 cái thùng lớn, mười thùng loại chai 200ml nước . Nhiều đồ như vậy, sau khi sắp xếp chỉnh tề bỏ vào thì đã chiếm mất ¼ của không gian. Bình An nhìn không gian đã lớn hơn của mình thì rất vui vẻ, cuối cùng không có cảm giác hận không thể một centimet không gian bẻ ra thành hai centimét để sử dụng.
Phó Trường Dạ ở bên cạnh nhìn xem cô, “còn tốt chứ?”
Bình An sửng sốt, “Hả?”
Phó Trường Dạ thay đổi câu nói, “Cô có cảm thấy khó chịu khi sử dụng năng lực của mình không?” Thì ra Phó Ca đang quan tâm cô nha.
Bình An nghiêm túc cảm nhận một chút, tiếp đó lắc đầu, “không có cảm giác gì.” Nhưng sau khi cô ấy trả lời, Phó baba dường như có điều suy nghĩ.
Leng keng — Chuông ngoài cửa vang lên. Thức ăn ngoài đã được đưa đến. Bình An cao hứng ngao ô một tiếng, mở cửa đem bao lớn bao nhỏ chuyển phát nhanh đem vào nhà.
Tôm càng, ngũ hoa nướng, hàu cháy tỏi, cua lông hấp, bào ngư kho tộ, mở túi ra là mùi thơm ngào ngạt cả gian phòng.
“Phó Ca, ăn cơm chiều thôi!” Bình An kích động xoa xoa tay, con mắt lóe sáng lấp lánh nhìn về phía Phó Trường Dạ.
Phó Trường Dạ không nhúc nhích, “cô không thể chú ý một chút về ẩm thực, ăn thanh đạm khỏe mạnh một chút không được sao??”
“Tôi có chú ý nha.” Nghe vậy, Bình An lấy ra một chiếc cốc nhựa giống như một cái xô từ một chiếc túi khác ra.
“Tôi còn cố ý đặt trà hoa quả siêu cấp bá vương để dưỡng sinh a!”
Bình An giống như là tới để khắc anh vậy, Phó Trường Dạ đem ánh mắt nhìn sang nơi khác……