[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 123

“Tôi cảm thấy vòng trò chơi này có thể liên quan đến việc gia tốc thời gian tăng trưởng của thực vật.” Ngồi trong xe,  Bình An nói ra tất cả những tin tức và suy đoán mà cô có được, “Không chỉ thực vật, mà có lẽ côn trùng và nấm cũng bị ảnh hưởng. Tôi quan sát thấy ở trường không chỉ có nhiều muỗi kêu meo meo mà các loại côn trùng nhỏ khác cũng rất sung mãnh, hôm qua tôi đã mua rất ít thuốc trừ sâu nên tôi nghĩ chúng ta nên mua thêm nhiều một chút. Ngoài ra, tốc độ thối rữa của thức ăn cũng có chút bất thường, sau này chúng ta nên ăn ở nhà thì tốt hơn.”

Phó Trường Dạ ậm ừ và đồng ý với ý tưởng của  Bình An. Loại thuốc diệt côn trùng hiện tại có vẻ rất được ưa chuộng, khi họ đi mua thì trong trung tâm thương mại chỉ còn vài lọ, hơn nữa còn là loại đắt hơn nhiều so với thuốc diệt côn trùng thông thường.

 Bình An tìm tới nhân viên tư vấn bán hàng, dựa vào sự giúp đỡ của hắn, mua hết mấy bình cuối cùng còn dư lại với hai rương thuốc sát trùng.

Ngoài ra, Phó Trường Dạ đã đưa  Bình An đến một cửa hàng cắm trại dã ngoại. Bọn họ đã chọn trúng hai bộ quân trang – cái loại có thể bọc từ đầu đến chân kín mít. Hơn nữa là dùng sợi tổng hợp đặc thù, sờ tới sờ lui bề mặt sáng bóng trơn trượt không có khe hở, ống quần, phần eo, khuy măng sét cũng quấn lại cực kỳ chặt chẽ.

Kiểu dáng cũng thật không tệ, Phó Trường Dạ mặc vào thiếu đi mấy phần ưu nhã tự phụ, nhiều thêm chút dã tính nội liễm, đứng tại chỗ cũng cho người ta một loại cảm giác áp bách.

Cô cũng không tệ nha~  Bình An đứng trước cái gương, đem con mắt hơi hơi híp, cố gắng ở phương diện khí chất dựa sát vào Phó ba ba. Cảm giác cô cũng rất lãnh khốc, cô gái trâu bò có hào quang tỏa sáng hơn 2m đâu!

“Vải của chúng tôi là loại tốt nhất, rắn chắc dùng bền, không thấm nước và chống gió. Nói chung, khi ra ngoài cắm trại dã ngoại hoặc đi bộ đường dài, cát mịn, đá vụn hoặc bọ nhỏ không thể chui vào đâu.” Ông chủ nhìn họ tư vấn một cách nhiệt tình “Hai người kia mặc quân phục rất xứng đôi.”

Phó Trường Dạ nghe vậy nhìn liếc nhìn  Bình An một cái.

 Bình An…… Còn đang tự mình vui vẻ đâu.

Người chủ của cửa hàng cắm trại nhìn anh một cách nhiệt tình và mong đợi. Phó Trường Dạ im lặng một lúc, sau đó lấy thẻ ngân hàng của mình ra.

Hai người túi lớn túi nhỏ trở lại xe, đi tới khu biệt thự, bồn hoa nhỏ trong biệt thự cũng tràn đầy hoa. Những cụm hoa lớn màu đỏ, màu tím đang tỏa ra hương hoa mạnh mẽ. Nếu bỏ qua rằng đây là một trò chơi, nó chắc chắn là một nơi rất tuyệt vời.

 Bình An trong tâm lý cảm thán một chút, tiếp đó mở cửa xuống xe. Đứng ở cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc đang truyền đến từ bên cạnh. Biệt thự bên cạnh cách bọn họ chừng mười mét, xuyên qua hàng rào biệt thự và cành hoa rậm rạp,  Bình An mơ hồ nhìn thấy một gia đình ba người đang ở trong sân.

Đứa trẻ đang khóc trong vòng tay của người đàn ông, trong khi người phụ nữ thì đang an ủi.

“Không có việc gì, không có việc gì, Đậu Đậu vừa lên thiên đường, trên thiên đường sẽ luôn dõi theo ngươi.” Người đàn ông gật đầu, để người phụ nữ bế đứa trẻ vào nhà, tìm một đôi găng tay, nhét một vật hơi dài dưới đất vào túi rác màu đen. Nhanh chóng ném nó vào thùng rác, sau đó quay trở lại bên trong nhà.

Đó là cái gì? Nhìn thấy toàn bộ hành động của người đàn ông,  Bình An rất muốn biết cụ thể anh ta đã ném cái gì đi. Vừa nghĩ tới đó, phát hiện bên ngoài có thêm một cái thân ảnh quen thuộc — Phó Trường Dạ đã đi về hướng biệt thự bên đó.  Bình An theo sát phía sau.

Hai người đi vào, phát hiện trong bồn hoa của gia đình này có một vũng máu, không lớn không nhỏ. Xung quanh vết máu còn vương lại một ít lông động vật màu vàng. Mở ra thứ vừa rồi người đàn ông ném vào thùng rác, là xác của một con chó. Vết thương trên thi thể này rất kỳ lạ, nhìn không giống bị cắn, cũng không giống bị dao cắt, da thịt trộn lẫn vào nhau, có chỗ vết thương còn bị thối rữa. Giống như bị mài mòn, ăn mòn, lại giống như bị thứ gì nhai không nát, sau đó lại phun ra.

Cái xác này nhìn không phải thảm bình thường đâu.

 Bình An nhìn vũng máu trong khu vườn nhỏ, nghĩ về việc con chó đã chết như thế nào. Ngay sau đó, nam chủ nhân trong phòng lao ra ngoài, nhìn Bình An với ánh mắt thù địch không thể che giấu.

“Các người là ai? Muốn làm cái gì?”

 Bình An nghe thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng giải thích: “Chúng tôi là hàng xóm mới chuyển đến đây, khi chúng tôi quay lại thì thấy một đứa trẻ đang khóc nên chạy đến xem. Chó nhà anh chết như thế nào vậy?”

Nghe những lời này, sự thù địch đã dịu đi một chút, nhưng trên khuôn mặt anh ta vẫn biểu hiện không chào đón cho lắm: “Không thể giải thích được, tự nhiên nó đã chết trong vườn. Đi đi, đừng lảng vảng quanh cửa nhà của tôi.”

Sau khi được lệnh đuổi khách,  Bình An xấu hổ sờ sờ vào mũi và kéo gấu áo của Phó baba rời đi. Trở về nhà,  Bình An vẫn nghĩ về con chó đã chết, “Anh Phó, anh nghĩ con chó đó đã chết như thế nào?”

Phó Trường Dạ: “Tôi không biết.” Nói xong, ngồi trên sô pha ở phòng khách, mở TV xem tin tức, giống như một đại nhân.

 Bình An làm việc không biết mệt mỏi đem đồ mới mua về thu dọn, chuẩn bị mở tủ lạnh xem tối nay ăn cái gì. Nhưng mà thời điểm vừa mở tủ lạnh,  Bình An sửng sốt —— Rau tươi đặt bên trong hôm nay đều đã héo úa như thể đã để mấy ngày rồi. Rau thực sự để hơn hai ngày đã bị mốc meo hết.

Bình An cau mày nhìn tủ lạnh, vi khuẩn nhân lên thật sự quá nhanh! Cô đem toàn bộ đồ ăn ở tầng giữ tươi bên dưới dọn ra, đồ có thể ăn bên trong chỉ có những đồ vật mới bỏ vào sáng nay. Hiện tại tủ đông vẫn ổn, thịt đông nhanh, bánh bao, sủi cảo không bị hư.  Bình An suy nghĩ một chút tiếp đó đem hết những đồ ăn đắt tiền lấy ra chuẩn bị nấu ăn hết. Ăn không hết thì để vào trong không gian, để ở chỗ đó sẽ không thay đổi chất. Không gian lớn thật là tốt.

Bản tin buổi tối đang được phát trên TV, đầu tiên phát sóng những cảnh đẹp kỳ lạ trong thành phố, sau đó nói về một số vụ ngộ độc thực phẩm ở các nhóm bao gồm cả trường trung học cơ sở. Người đưa tin trên TV tố cáo nghiêm khắc tình trạng an toàn thực phẩm hiện nay, khiến  Bình An ở phía bên kia phải gật đầu lia lịa.

——————————————————

Trò chơi ngày thứ sáu.

Mới sáng sớm  Bình An đã bị Phó Trường Dạ kéo ra ngoài luyện công buổi sáng. Hoa anh đào trên đường phủ đầy cành, mây cái cây qua một đêm cao lớn, lá xanh của các loại cây vươn dài đầy sức sống, trên nắp cống, đường úng trũng của góc đường, bức tường cũ rêu xanh đã mọc đầy. Cây cỏ sinh trưởng nhanh chóng khiến không khí trở nên trong lành ngọt ngào, khi cơn gió sớm thổi qua, lá và cánh hoa trên cành rung rinh, nhưng không có chiếc nào rơi xuống, chỉ mang theo một làn hương thơm ngát.

Sau khi chạy một đoạn đường dài khi quay lại  Bình An đã thở dốc, vừa muốn ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở trong phòng khách thì đã bị Phó Trường Dạ xốc lên. “Toàn thân mồ hôi bẩn, cô không thể tắm rửa xong rồi nghỉ mệt sao?”

“Hôi cái gì? Con gái chúng tôi chạy bộ xong cũng toàn thân là mùi hương hương.”  Bình An da mặt siêu dày , cùng lúc đó tiến đến trước người Phó Trường Dạ làm bộ ngửi một chút sau đó khoa trương nắm cái mũi “ Anh mới thối ấy!”

Phó Trường Dạ cúi đầu nhìn cái đầu đang lao đến trước mặt mình, cau mày và đưa tay ra để đẩy người đó ra – “Cô càng ngày càng ngông cuồng.”

“Hắc hắc.”  Bình An nở một nụ cười có chút khiêu khích với anh ta, sau đó một giây sau rất hèn nhát xông vào phòng, đóng cửa lại, vặn vòi nước lên tắm rửa.

Phó Trường Dạ đứng dưới lầu, nhìn bộ dạng nghịch ngợm và nhát gan của cô, khẽ mỉm cười — “ không có tiền đồ”

—————————

 Bình An tắm rửa xong xuống lầu, Phó Trường Dạ cũng đã chỉnh lý xong.

Bản tin vẫn đang phát trên TV, đang nói về vấn đề thực phẩm, vụ ngộ độc thực phẩm hôm qua không chỉ do nguyên liệu mà còn do nguồn nước.

Bình Luận (0)
Comment