Trong biệt thự, Phó Trường Dạ đang rèn luyện. Điều đầu tiên Bình An làm khi bước vào cửa là ngoan ngoãn chào hỏi Phó baba
Phó Trường Dạ nhàn nhạt nhìn cô một cái, “đi ra ngoài một chuyến phát hiện cái gì rồi?”
Không hề phát hiện thứ gì hết nhưng cái này không thể nói ra! Bình An suy nghĩ một lúc rồi lấy hai con cá trong túi nhựa ra. “Tôi thấy cá tự nhiên khỏe hơn nhiều so với cá nuôi nhân tạo. Anh thấy đấy, chúng vẫn còn sống tung tăng từ chợ về nhà.”
Phó Trường Dạ ngồi xuống, “sau đó thì sao?”
“Tiếp đó…… Tôi chuẩn bị đem hai chúng nó nấu canh cho anh uống.” Bình An xách theo hai con cá chạy về phía phòng bếp.
Phó Trường Dạ:……
Đem nước đổ đầy trong bồn rửa chén, cá vừa đổ vào, bơi tầm vài vòng. Còn đặc biệt đột nhiên xông lên muốn cắn Bình An, tiếp đó bị cô rất yêu thích mà dùng dao móc vào quai hàm. Đập hai lần cho chóng mặt, bỏ vảy, lột giáp, moi ruột. Động tác thành thục lại tàn nhẫn. Sau khi chế biến con cá thứ hai, Bình An nhìn thấy một vật thể lạ hình trụ ngắn trong bụng con cá. Vì tò mò, cô đã đặt thứ này dưới vòi nước rửa nó.
Ngay sau đó, cô ném cả con cá và vật thể lạ đi. Phó Trường Dạ ở phía ngoài nghe được tiếng động bên trong phòng nên đi vào, “có chuyện gì hả?”
Nhìn xuống nền nhà, ngoài chiếc thớt và con cá rơi xuống, còn có một mảnh nhỏ ngón tay của người. Máu đã rửa sạch, ngón tay nhợt nhạt, còn sót lại một nửa móng tay nhỏ, có đoạn bị cắn thành thịt nát.
Thấy vậy, Phó Trường Dạ hơi mím môi, “Có phải ở trong bụng cá không?” Bình An gật đầu, dùng sức lắc lắc hai tay, nghĩ đến thứ này thiếu chút nữa sẽ hầm nhừ uống vào, bụng thật buồn nôn, “Ta sẽ không bao giờ muốn ăn cá nữa.”
—————————
Đi qua sự kiện này, hai người đều không muốn ăn cái gì , tùy tiện nấu một ít mì sợi để ăn cho đỡ đói là được.
Trong khi ăn mì, Bình An không khỏi nghĩ đến đoạn ngón tay bị cắn đứt kia. Để chuyển hướng lực chú ý, Bình An đặt đũa xuống, lấy tay đỡ đầu nhìn về phía Phó Trường Dạ, “Anh Phó, anh nghĩ những người chơi khác hiện đang làm gì?”
—————————
Trong một căn phòng ở tầng cao nhất của một khách sạn nào đó. Hơn chục người đang ngồi trong phòng, có người đang uống rượu, có người đang đánh bài, có người đang hát karaoke trong phòng có cắm micro. Đã là ngày thứ sáu của trò chơi, nhóm người chơi mới này căn bản không có cảm giác nguy cơ.
Ngay khi bọn họ phát hiện ra rằng thẻ tín dụng có thể rút được tiền trong trò chơi, bọn họ bắt đầu tiêu tiền một cách liều lĩnh và sống một cuộc sống buông thả sẽ không tồn tại trong thực tế.
“Anh Vương, chúng ta quẹt nhiều thẻ tín dụng như vậy, ở thế giới thực không bắt chúng ta trả lại tiền đó chứ?” Tên đàn em hơi hồi hộp, lo lắng về vấn đề này.
Người đàn ông được xưng Vương ca bên trong đang cầm chén rượu khoát khoát tay, “ngươi có thể lớn gan hơn một chút được không? Trò chơi này cũng không phải là thật, cũng không phải ngân hàng làm ra, trả tiền cái gì……”
Đương nhiên cũng có những người chơi vì thông quan mà cố gắng chuẩn bị vật tư. Ở một góc nhỏ của thành phố, ba người chơi trẻ tuổi đã mua thức ăn bằng tất cả số tiền của họ, đang vận chuyển nó đến căn hộ mà họ thuê. Những chiếc hộp lớn và hộp nhỏ vừa được mang lên, nhưng một trong số chúng không được cố định cẩn thận, nó lại trượt xuống hành lang, đập thẳng vào chân của người đi bộ lên lầu.
“Cẩn thận một chút.” Người đi đường vẻ mặt không vui nhìn ba người bọn họ, sau đó đi lên lầu, mở cửa đối diện.
Ba người yên lặng đem mấy cái hộp chuyển vào trong phòng, đóng cửa lại mới nói một tiếng – mọe!
“Tôi ghét những NPC trong trò chơi này.” Cô gái duy nhất trong ba người nói.
“Quên đi.” Một người đàn ông tóc ngắn lắc đầu, ” Ngày hôm nay chúng ta hẳn là chuẩn bị đủ đồ vật rồi, từ hôm nay trở đi không ai được phép mở cửa từ bên trong cho đến khi trò chơi kết thúc.”