Thấy vậy, Bình An vội vã xuống lầu. Sau khi thay ủng, đeo găng tay tốt và thực hiện các biện pháp bảo hộ cơ bản, cô đẩy cửa nhà bước ra ngoài. Rất giống như cô đã tưởng tưởng, chân đạp trên cỏ rất mềm mại còn mang theo một chút co dãn. Những bông hoa trong thảm hoa đã tăng gấp đôi kích thước. Những chiếc lá xanh gần như mọc ra khỏi luống hoa, vươn dài và mọc tứ phía. Trong đó, có một gốc tường vi phát triển rất tốt, hai cái đóa hoa diễm lệ to lớn còn vương chút hạt sương, lộ ra kiều diễm ướt át.
“Oa! Đẹp quá!” Một đứa trẻ từ sân bên cạnh kinh ngạc kêu lên. Bình An nhìn sang nhìn thấy gia đình ở phía đối diện với một đứa trẻ đang đi chân trần ở trên thảm cỏ.
Bình An thấy vậy khẽ cau mày, vừa định lên tiếng nhắc nhở, lại chỉ nghe đứa nhỏ kêu lên một tiếng đau đớn, người nhà vội vàng bế đứa nhỏ trở về phòng.
Có chuyện gì vậy? Bình An nhón chân lên muốn nhìn rõ ràng, nhưng những thực vật quấn quanh ở trên vách tường quá cản trở tầm nhìn. Ngay sau đó mặt cô liền biến sắc cảnh giác nhìn về phía sau. Rõ ràng cô cảm thấy dường như có thứ gì đó đằng sau mình, nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả.
Bình An nhìn về phía hai đóa hoa tường vi nở rộ kia, nó mọc cách cô khoảng nửa mét đang tản ra từng đợt mùi thơm nồng nặc.
Là ảo giác của cô sao? Bình An cau mày, rồi cô bước vào nhà lấy một cái kéo đi ra, dùng kéo cắt hai đóa hoa tường vi xuống. Vừa mới chuẩn bị đi vào nhà, dưới chân giống như bị vấp phải cái gì đó. Cả người nhào về phía trước, may mắn cô phản ứng nhanh, một tay đè xuống đất, một cái kéo cắm thật sâu vào bên trong lớp rêu xanh. Lúc này đầu của cô mới không tiếp xúc thân mật với đám rêu xanh ướt nhẹp. Tuy nhiên, cái cắm này rất ghê gớm rồi, rêu xanh trên mặt đất giống như là vật sống đang không ngừng vặn vẹo.
Bình An chật vật đứng vững thân hình, vội vàng trèo lên trên bậc thang, chạy về trong phòng. Đúng lúc Phó Trường Dạ nghe thấy động tĩnh đi ra ngoài xem xét, mắt liếc nhìn chiếc kéo trên tay của cô, phía trên còn đang chảy xuống chất nhầy màu đỏ thẩm đậm đặc.
Hai người đồng thời nhìn cái kéo, sau đó ăn ý ngầm tìm một cái xẻng cùng một cái chổi trong phòng dụng cụ dưới lầu, bắt đầu dọn dẹp sân vườn. Không dọn thì không biết, dọn rồi thì giật mình. Cỏ thơm tươi mát che giấu mùi tanh nồng phía dưới. Những thân rễ đen dưới lớp rêu mỏng, chúng nó nhỏ như con giun kim, khi được móc lên, tất cả các thân rễ ở gốc bắt đầu xoắn lại dữ dội. Dưới vẻ đẹp tuyệt trần đang che giấu sự buồn nôn đến tột cùng.
Bình An không khống chế được nôn khan một cái, khó khăn đem cái xẻng đào các loại cỏ cùng rêu chất đống lại. Rêu rất ẩm ướt, sức sống mãnh liệt đến mức không thể đốt cháy được. Họ đã thử nhiều cách nhưng không tiêu diệt được, cuối cùng chỉ còn cách vận chuyển ra ngoài xa xa và ném vào thùng rác.
Dọn dẹp xong đám rêu xanh, Bình An đứng ở trong sân thở hổn hển rất muốn chửi thề. Vừa mới chuẩn bị trở về bên trong phòng nghỉ một lát, lại bị Phó Trường Dạ gọi quay lại.
Bình An nhìn về phía Phó Trường Dạ, “Muốn làm gì nha, đại ca?”
Phó Trường Dạ: “đem tất cả hoa trong bồn cùng thực vật còn lại đều dọn dẹp hết đi.” Nghĩ đến hai đóa hoa để trong phòng khách, Bình An cảm thấy cũng nên dọn dẹp sạch sẽ đám hoa cùng những thực vật này. Họ đã dành cả ngày để dọn sạch cây cối xung quanh nhà.
Mà lúc này trong thành, rất nhiều nơi hỗn loạn.Trong tòa nhà cư xá nơi mà Miêu Tiểu Quyên đang sống, xe cứu thương đã đến hai lần, lần đầu tiên họ đón hai người, lần thứ hai họ đón đi sáu người. Hầu hết những người này là người già và trẻ em. Chỉ là đi xuống dưới lầu chơi đùa rồi không biết nguyên nhân gì mà toàn thân choáng váng sau đó ngất xỉu.
Miêu Tiểu Quyên và mẹ cô đều nằm ngoài cửa sổ, nhìn nhân viên y tế đang chăm sóc những người này, vẻ mặt đầy lo lắng và buồn bã.