Phía sau thắt lưng của Phó Trường Dạ có vết thương dài hơn 10 cm, là do miếng sắt trong vụ nổ thùng hàng quẹt trúng. Anh đem quần áo cởi ra, máu chảy đầm đìa, vết thương phía sau nên anh khó mà xử lý được.
Bình An thấy vậy tiếp nhận thuốc bột, tay chân lanh lẹ bôi thuốc lên miệng vết thương ở sau thắt lưng của anh.
Phó Trường Dạ nhắm mắt lại, để Bình An thoa thuốc cho mình, khiến Bình An cảm thấy mình giống như một tiểu nha hoàn hầu hạ một ông lớn.
Nghĩ như vậy làm động tác trên tay Bình An hơi dùng sức một chút, Phó Trường Dạ mở mắt ra nhìn về phía nàng. “ ha ha, xin lỗi, do trong nhà thường xuyên làm thịt khô nên vừa rồi cảm giác giống như xoa muối cho thịt.” Bình An ngượng ngùng nở nụ cười, nhanh chóng băng bó kỹ cho anh, tiếp đó tỉ mỉ, ôn ôn nhu nhu quẹt một ít thuốc trị thương lên mặt của mình.
Phó Trường Dạ:……
Một vụ nổ khác xảy ra trên chiếc thuyên chở hàng cách đó không xa. Vụ nổ dữ dội đã thổi tung các mảnh vỡ của container lên độ cao mười mét và rơi xuống biển, nước bắn tung tóe.
Trong làn khói dày đặc, một số người chơi còn sống chạy ra ngoài, Bình An biết anh ta bởi vì anh ta người đã dùng súng và lựu đạn nhắm về phía bọn họ
Bây giờ là đêm khuya, biển đen như mực, bọn họ có thể nhìn thấy người chơi này dưới ánh sáng của bơm đạn, nhưng người chơi này lại không nhìn thấy bọn họ.
Điều này làm cho Bình An thoải mái hơn và tập trung vào việc dọn dẹp những thây ma gần đó. Lũ zombie rơi xuống nước dễ đối phó hơn cái đám trên thuyền chở hàng, sau vài ngày huấn luyện , Bình An gần như có thể xử lý một dao chết một con.”
“Ngươi cẩn thận một chút.” Phó Trường Dạ ở phía sau lạnh nhạt nói.
Bình An nghe được Phó Trường Dạ lo lắng, trong lòng trở nên ấm áp, “yên tâm, tôi sẽ không bị thương.”
“Tôi đang nói về thuyền cao su.” Phó Trường Dạ nhìn con dao làm bếp mà cô đang vung vẩy, “Đừng dùng dao làm bếp của cô làm cho chiếc thuyền này bị hổng rồi rò rỉ không khí ra ngoài.”
Bình An cứng đờ tại tại chỗ, “…….tôi thật không có ý tứ, làm anh phải lo lắng rồi.”
Phanh — Một vụ nổ khác lại diễn ra.
Hai người cùng nhau nhìn về phía tàu chở hàng, người chơi bị tang thi vây ở phía sau hoảng sợ, lộ trình có chút không đúng, xem ra cũng muốn nhảy xuống biển. Hắn nhảy xuống biển không thành vấn đề, mấu chốt là nhóm zombie đi theo hắn. Hai người đồng thời phản ứng, bắt đầu cấp tốc chèo thuyền.
Con dao nhà bếp mà Bình An mang đến rất tốt, nó không chỉ có thể giết zombie mà còn có thể được sử dụng như một mái chèo với mặt sau của con dao hướng vào trong và lưỡi dao hướng ra ngoài, không giống như những khẩu súng trường mà Phó Trường Dạ đã lấy, chúng chỉ có thể là được sử dụng như chùy đập vào những thời điểm quan trọng. Chỉ nghe một chuỗi âm thanh ở trên thuyền. Người đàn ông nhảy xuống.
Ngay sau đó, là tiếng rơi xuống nước, dày đặc như mưa, bốn phía tang thi tiếng kêu thảm thiết vang lên, bị mùi vị ảnh hưởng, tựa hồ cũng đang hướng tới gần bọn họ.
Zombie có biết bơi không nhỉ ?
Bình An muốn quay đầu lại nhìn, lại bị Phó Trường Dạ ngăn lại, “Đừng quay đầu lại mau chèo thuyền đi.”
Sau khi nói xong, Phó Trường Dạ rút súng ra và bắn vào phía sau.
Mặt nước xung quanh trở nên tối hơn, Bình An đang chèo thuyền thì cô nhìn thấy một số xác chết đã bị thổi bay đầu nên tốc độ chèo của cô trở nên nhanh hơn.
Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi chín, buổi sáng 6:00
Hai người thay đổi lượt cho thay vừa chèo thuyền vừa dọn dẹp xác sống trôi nổi, hiện tại khoảng cách từ thuyền của bọ họ đến chiếc thuyền chở hàng là khoảng… 1.000 mét.
Bình An nhìn về phía trước, vẫn có thể nhìn thấy con tàu chở hàng, nhưng ước tính nó nhỏ hơn nhiều, và sau lưng họ, không chỉ có một mảnh biển rộng lớn, mà còn có một bức tường vô hình.
Con tàu chở hàng không ngừng di chuyển, và bức tường cũng không ngừng di chuyển, dường như có thứ gì đó đang ngăn cản Bình An và những người khác rời khỏi đây.
Bình An đột nhiên nhớ đến dòng chữ xuất hiện khi cô lần đầu tiên đến với trò chơi, “Người chơi không thể trốn tránh trò chơi.”
Khoảng cách 1.000 mét là khoảng cách xa nhất mà trò chơi cho phép họ cách xa thuyền chở hàng.
Một ngàn mét là đủ rồi.
Zombies, nói thẳng ra, chẳng qua là thi thể, chúng nó cũng không biết bơi, cứng ngắc đến khó có thể trôi nổi đến đây, cho dù một hai con thật sự trôi nổi đến đây cũng vô lý lắm.
Hai ngày sinh tồn cuối cùng trên biển, bọn họ đều ở trên thuyền cao su. Vật liệu, nước và các tài nguyên khác đều đủ, ngoại trừ việc cần hai người thay phiên nhau canh gác, để sống sót trong hai ngày cuối này có thể được coi là dễ dàng nhất trong hơn hai mươi ngày đã qua.
Bình An gặm một quả táo, lạch cạch một tiếng đem hột trái táo ném vào trong biển rộng.
Đột nhiên, một tiếng “bíp” vang lên bên tai cô, và một phông chữ quen thuộc xuất hiện trước mặt cô —
[ Bạn đã sống sót 30 ngày, và vòng này “hàng hải cuồng hoan” đã thành công vượt qua, bạn sẽ nhận được 10 điểm và nhận được tư cách của người dự thi.]
Cái gì vậy?
Bình An vừa định hỏi Phó Trường Dạ ở bên cạnh, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một ánh vòng sáng trắng.
Chờ cô tỉnh lại lần nữa, xung quang không còn biển rộng mênh mông, cô đã trở lại siêu thị cô đang làm việc.
Bình An nhìn cổ tay trái của mình, trên đó không có thứ gì, mặt ngoài nhẵn nhụi, không có một chút dấu vết nào bị tấm sắt cào xước.
Vậy cô có thực sự đang nằm mơ không? Nhưng trò chơi đó quá chân thật.
“An An, bên ngoài có người giao hàng tới, đi ghi lại đi.” Thanh âm của cửa hàng trưởng truyền đến, làm Bình An tỉnh lại.
Bình An xoa xoa trán, nặng nề bước ra ngoài.
Buổi trưa nắng gắt, ngột ngạt và nóng bức, Bình An bị cháy nắng đến mê mang.
Một cô gái mặc váy màu vàng đi ngang qua đụng phải một đống thùng hàng trên mặt đất, Bình An theo bản năng quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện người này nhìn quen quen ——
“Tôn…… Thải Ngôn?”
Cô gái váy vàng dừng lại, chậm rãi xoay người, liếc nhìn Bình An, ánh mắt trống rỗng vô hồn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Như có sự chỉ dẫn nào đó, Tôn Thải Ngôn dừng lại ở ngã tư phía trước, ngay sau đó, một chiếc xe tải phóng nhanh từ ngã tư lao tới, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm dữ dội, đầu xe tải đầy máu, bánh xe nghiền nát tay chân, đầu của cô ta kẹt vào khe hở phía trước bánh xe, máu trộn lẫn với màu trắng sền sệt.
Bình An lúc này đầu óc trống rỗng, nhìn xem thi thể tan tành của Tôn Thải Ngôn, nhìn xem cảnh sát cùng xe cấp cứu đem thi thể dọn đi, thanh lý hiện trường. Ngơ ngơ ngác ngác, không biết là mình trở lại phòng thuê bằng cách nào.
Trở lại ngôi nhà cho thuê, Bình An bắt đầu tìm kiếm trên Internet nội dung về trò chơi sinh tồn.
Nhưng nội dung về khía cạnh này gần như trống rỗng.
Bình An hít một hơi thật sâu, những gì xảy ra vừa rồi chỉ là một sự trùng hợp, phải không? Nhưng như vậy cũng quá đúng dịp rồi.
Bình An nằm ở trên giường trằn trọc.
Đột nhiên, cả căn phòng tối sầm lại, như thể lại ở một thế giới khác, với những từ ngữ quen thuộc lơ lửng trong không khí.
[Chúc mừng bạn đã thành công trong vòng thứ nhất của trò chơi thử thách, vòng thứ hai của trò chơi sẽ bắt đầu lúc 9:10 sáng trong ba ngày nữa.]
Lại xuất hiện rồi!
Bên dưới dòng ký tự này là một chuỗi ký tự nhỏ.
[ Tên: Bình An
ID: 211136
Cấp độ: cấp 1
Điểm: 10]
Mười giây sau, những chữ này biến mất, Bình An cảm thấy cổ tay truyền đến một trận đau rát, trên đó xuất hiện một dãy số C211136.
“Bíp bíp!”
Điện thoại di động bên cạnh vang lên, trên đó tự động tải một phần mềm, là một biểu tượng màu đen đặc biệt, trên đó viết hai chữ “Sinh tồn”.
Bình An bấm để mở, đây giống như một trang diễn đàn mạng xã hội bình thường.
Ở trên cùng là một chuỗi các số luôn thay đổi —
21066, 20037, 19980, 21068, 19802……
Bình An quan sát nó một lúc và thấy rằng nó không ngừng dao động ở trong những con số 20.000.
Những con số có ý nghĩa gì?