Bình An cau mày, “Chú Lý, cháu không mở cửa thì chú cũng không cần phải cắt cửa đúng không?”
“Đây không phải là cháu ép chú sao.” Lý Hữu Tài trong giọng nói mang theo đắc ý khó mà che giấu.
Trong chung cư của bọn họ, cô gái trong phòng này là đẹp nhất, hắn ta sống hơn 40 năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Vốn là hắn ta nghĩ thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc cô nàng không phối hợp.
Lý Hữu Tài thở dài, “Đừng giả vờ nữa, cô là người duy nhất trong phòng này phải không? Mưa đã hơn mười ngày, bên ngoài vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, một cô gái như cô có thể sống một mình được mấy ngày? Ngoan ngoãn nghe lời của chú, chú thương cô nha.”
Thương em gái mi! Lão già biến thái không biết xấu hổ!
Xem ra cô không thể chờ đợi một ngày mưa to ngập đến tầng thứ năm nữa rồi.
Bình An mở cửa sổ và nhìn xuống. Nước đã dâng đến tầng thứ ba, mặt nước đục ngầu khó nhìn thấy dưới nước có gì.
Bình An cởi ga trải giường, chăn bông và rèm cửa nhanh nhất có thể, xoắn chúng thành sợi và buộc từng từng cái một vào nhau thành dây thừng . Một đầu buộc vào cửa sổ, đầu còn lại ném xuống dưới, độ dài không đủ, ga trải giường còn cách mặt nước hai mét.
“Các ngươi có thể nhanh lên không?” Cánh cửa vỡ vụn cùng với giọng nói thúc giục của Lý Hữu Tài vang lên bên ngoài.
Bình An quyết định thật nhanh, cô đem cái thao nhựa lớn quăng ra ngoài, mặc áo phao cứu sinh vào, nắm chặt ga giường bắt đầu leo xuống từ từ.
Bây giờ độ cao của tầng sáu đã giảm đi một nửa, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Bình An lần đầu tiên tự mình“vượt nóc băng tường”, hai tay hai chân đều có chút run rẩy.
“Lý ca cửa mở rồi!” Giọng nói bên ngoài dừng một chút, sau đó nói: “Anh Lý, con khốn đó chạy mất rồi!”
Ngoài cửa tiếng bước chân cực nhanh truyền đến, Bình An bị dọa cho sợ hãi. Trên tay không còn sức lực, phanh một cái rơi vào trong nước.
Lý Hữu Tài và người của anh ta đã chạy đến bên cửa sổ.
Bình An bơi chó nổi lên, sau đó hướng về lý Hữu Tài dựng lên ngón giữa. Vào ban đêm, xung quanh tối mờ nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của Lý Hữu Tài.
Sau khi làm xong những thứ này, Bình An tìm cái thao nhựa lớn của mình, hơi cố gắng leo lên, rồi nhanh chóng chèo đi.
—
Kế hoạch bỏ trốn vẫn chưa chín muồi. Mặc dù khắp nơi đều là nhà cao tầng nhưng vì lý do an toàn, cô không dám lại gần.
Bình An dầm mưa ướt sũng trong trận mưa lớn từ nửa đêm đến ban ngày, quần áo của cô đã đến vắt ra nước, cô còn phải liên tục múc nước mưa tích tụ trong chiếc thao nhựa lớn. Mệt chết đi được.
Bình An hắt hơi một cái, nhìn về phía mình vừa bơi đến – Trường trung học số 5 thành phố Hải Ly. Đây là nơi mà cơ quan chính phủ thành phố trong trò chơi tuyên bố chỗ tránh nạn tạm thời cho người dân.
Nhưng cái chỗ tránh nạn này cùng trong tưởng tượng của cô không giống lắm. Theo lý thuyết, thành phố nhiều nạn dân như vậy đến ở thì nơi này phải rất ồn áo náo nhiệt nhưng lúc này nó lại cực kỳ yên tĩnh.
Bình An nhìn xuyên qua của sổ thì thấy vẫn có người, nhưng từng người đều tinh thần uể oải, mắt chết lặng, lười biếng nằm trên mặt đất, giống như ba ngày rồi chưa được ăn cơm.
Để đề phòng, Bình An cũng không dám lại gần.
Phanh đông —
Âm thanh của một vật nặng rơi xuống nước phát ra từ phía sau.
Bình An quay lại nhìn thì thấy một xác chết được quăng xuống.
Mà người trong phòng học cơ hồ cũng không có kinh ngạc vì cái này, nhiều nhất cũng chỉ là liếc mắt một cái, cũng không có bởi vì người chết mà có quá nhiều cảm xúc dao động, nhưng khi nhìn thấy cái thao nhựa lớn của Bình An thì mắt liền sáng lên.
“Thuyền kìa!” Một câu nói khiến người trong mấy tầng lầu phòng học đều nhìn về phía Bình An. Sau đó, hầu hết mọi người trong lớp đều phát điên.
“Ta muốn đi khỏi nơi này!”
“Tôi muốn về nhà!”
“Đưa tôi đi với!”
Không hề sợ hãi về chiều cao của tầng lầu, những người này nhảy từ cửa sổ ra và bơi về phía Bình An , họ thậm chí còn đáng sợ hơn cả những thây ma trong trò chơi đầu tiên.
Bình An bị dọa sợ hãi, cầm cái dao phay dùng làm mái chèo liều mạng bơi về phía trước. Những người phía sau đuổi theo cô mấy con phố, cho đến khi bản thân Bình An cũng không biết rẽ qua bao nhiêu con phố, sau đó mới thoát khỏi những người đuổi theo phía sau.
Cô không ngờ nơi trú ẩn còn đáng sợ hơn tình hình trong cộng đồng, nhưng sau khi suy nghĩ lại, việc nơi trú ẩn trở nên như thế này cũng là điều dễ hiểu. Không có thức ăn bổ sung, mà lại có rất nhiều người cần giúp đỡ cho nên không thể kia trì vượt qua được mấy ngày.
Nạn dân không đủ ăn, nhân viên cũng không đủ ăn, chính phủ không quản lý, trật tự dần dần sụp đổ, nơi trú ẩn không phải là nơi tồi tệ nhất sao?
Bình An ngồi trong chậu hít một hơi thật sâu. Sau khi thoát nạn, cơ thể thả lỏng xuống, bị gió thổi vừa lạnh vừa đói khát.
Bình An lấy ra một chai nước khoáng, uống hai ngụm rồi tiếp tục chèo thuyền về phía trước, điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là tìm một nơi để ở. Mưa thực sự quá lớn.
Nếu cô không thay quần áo khô, hạ thân nhiệt cũng sẽ giết chết cô.
Cô không dám đến những tòa nhà cao tầng bình thường. Cho đến khi cô nhìn thấy một tòa nhà chỉ còn hai tầng, với tấm biển “CẢNH SÁT” trên đó. Đôi mắt của Bình An sáng lên, cô cố gắng chèo thuyền về phía ngôi nhà. Trèo vào theo cửa sổ, những tầng dưới đã ngập rồi.
Cô đi vòng quanh bên trong, xem xét đồn cảnh sát trống rỗng, không có ai ở đó.
Bình An kéo cái thao nhựa lớn vào và đặt nó lên trên tầng hai, trong văn phòng lớn nhất ở đây có một chiếc ghế sô pha nhỏ, bên cạnh treo một bộ đồng phục cảnh sát. Trên bàn có một bức ảnh, trong ảnh là một gia đình ba người với nụ cười rạng rỡ.
Bình An xem sau đó che bức ảnh lại , cởi quần áo ướt và thay một bộ quần áo khô. Phía trước rời đi quá gấp gáp, Bình An chỉ đem theo được một bộ quần áo để thay đổi.
Nhìn bộ đồng phục cảnh sát được treo ở bên, Bình An liền thuận tay nhét vào trong không gian của mình.
Ngày thứ mười sáu ở Thành Phố Hải Ly
Bình An liếc nhìn đồng hồ vẫn đang chuyển động trong văn phòng, đã mười một giờ trưa, sự căng thẳng và lạnh lẽo trước đó đã biến mất, cơn đói trong bụng đặc biệt rõ ràng.
Cô lấy một túi sữa và bánh mì, khoanh chân ngồi trên sô pha gặm nhấm đồ ăn khô, không có gì làm nhân tiện lục tung ngăn tủ trong phòng làm việc, chợt thấy một chiếc bật lửa.
Bình An: (⊙o⊙)!
Một phút đồng hồ sau, trong văn phòng làm việc liền dâng lên một ngọn lửa nhỏ.
Bình An thu thập một chồng sách và giấy tờ từ văn phòng, còn có một hộp cơm trưa nhỏ được đặt trên ngọn lửa.
Trong hộp cơm đổ đầy nước, qua một chút thời gian nữa đã sôi,
Bình An ngoài miệng ngâm nga bài hát, đem mì tôm bỏ vào, lại thêm dăm bông cùng trứng muối…… Đây là món ăn nóng đầu tiên cô được ăn sau khi bị cắt gas và điện. Ngay tại thời điểm hiện tại, lửa cũng được xem là một món hàng xa xỉ. Sau khi ăn uống no nê, Bình An cho chiếc bật lửa vào túi và tìm kiếm kho báu còn sót lại trong tòa nhà hai tầng không bị ngập nước này.
Đến được sở cảnh sát, điều cô hi vọng nhất là có thể tìm được một cây súng. Bất quá cái đồ chơi này không dễ tìm cho lắm, cô cũng không nhìn thấy cái phòng nào nhìn giống như kho chứa vũ khí. Thẳng cho đến khi cô đi tìm hết tất cả phòng trong hai tầng lầu, cuối cùng cô cũng tìm được một khẩu súng nhỏ tại căn phòng cuối cùng của tầng ngập nước phía dưới. Còn có một băng đạn.
Bình An cười hắc hắc, đem đạn lắp vào súng sau đó thu nó vào không gian. Bây giờ cô đã có một con dao làm bếp cùng một khẩu súng thần công. Ngoài trừ việc tìm súng, Bình An còn ôm rất nhiều băng ghế gỗ nhỏ trở về. Đem căn phòng dọn cho trống trải, đốt ngọn lửa lớn hơn một chút so với trước đây và đặt các giá xung quanh để làm khô bộ đồ ướt.
Ngọn lửa đỏ rực và cơn mưa nặng hạt bên ngoài cửa sổ tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Bình An ngồi ở trên ghế sa lon có chút cảm thán, quả nhiên chạy đi ra vẫn tốt hơn.