Phanh — một tiếng súng vang dội. Đây chính là vũ khí lợi hại để trấn áp đám đông hỗn loạn. Toàn bộ trung tâm thương mại đều yên lặng.
Cánh tay của Diệp Trường Phi khoác lên trên thuyền ca nô, nhìn thấy lực chú ý của tất mọi người đều trập trung vào mình, lúc này mới biếng nhác đứng lên.
“Mọi người, trung tâm mua sắm này do Diệp mỗ tiếp quản, làm phiền các vị đem bảy phần vật tư tìm được giao nộp lên cho tôi.”
Vừa dứt lời, toàn trường đều xôn xao. Dựa vào cái gì mà phải nộp lên bảy phần vật tư bọn họ liều sống liều chết thu thập được.
Hơn một trăm mười người đều không hòa hảo nhìn chằm chằm Diệp Trường Phi, mặc dù bọn họ sợ hãi súng trong tay của Diệp Trường Phi, nhưng bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?
Diệp Trường Phi cười nhạo một tiếng, cầm súng lục ở trên đầu những người này xoay lanh quanh.
Tiếp đó nhắm ngay một tên đàn ông cường tráng.
Anh ta là kẻ hung ác nhất trong đám người này, dưới trướng có sáu bảy tên đàn em, bọn chúng cướp đoạt rất nhiều thứ, thậm chí còn trực tiếp đánh tàn phế một thanh niên đang tìm kiếm đồ ăn một mình.
Diệp Trường Phi nhẹ nhàng bóp cò, trên đầu hắn liền bị thủng một lỗ, thân thể rơi thẳng xuống nước.
Mọi thứ xảy ra đột ngột một cách tùy ý như thể giết chết một con muỗi vậy. Không ai dám nói chuyện.
“Bảy phần. Hoặc là nộp lên vật tư, hoặc là bỏ mạng lại.”
Kẻ mạnh nhất kiêu ngạo nhất đã chết, không ai dám chống lại Diệp Trường Phi, trong một buổi chiều, mấy chiếc bè được chất đầy hàng hóa đã đi tới đi lui ba lượt. Trừ những thứ này ra, Diệp Trường Phi còn trước mặt mọi người thu lưu bảy tám cái tiểu đệ.
Nhìn hành động của Diệp Trường Phi, Bình An cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó – anh ta muốn thu phục toàn bộ ba con đường ở phía nam, phía bắc và phía tây để trở thành hoàng đế khu vực này.
“Tiểu Hoa muội muội, ta phát hiện cô rất ưa thích ngẩn người đó.”
Diệp Trường Phi dựa lưng ở chỗ ngồi trên ca nô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô , “bị chuyện vừa rồi hù dọa cho sợ hãi sao?”
Bình An sững sờ, quả thật có chút dọa người. Giết người còn tùy tiện hơn so với cô giết Zombie.
Diệp Trường Phi rất thích nhìn vẻ mặt ngây ngốc có chút sợ hãi của cô, bạn gái trước của hắn ta đều thuộc dạng này, nhưng Bình Tiểu Hoa mới là người hợp mắt của hắn nhất.
Đối với vật nhỏ mà hắn yêu thích, hắn không ngại dỗ dành nhiều một chút. Diệp Trường Phi đưa tay ra, một sợi dây chuyền từ đầu ngón tay rơi xuống, trên sợi dây chuyền bạch kim là một viên Sapphire. Thứ này được mấy người kia vớt lên từ dưới nước, Diệp Trường Phi thuận tay lấy ra dỗ mỹ nhân.
“Tiểu Hoa muội muội có thích không? Diệp ca ca tặng cho cô nè”
Thích cái gì mà thích, mấy thứ này cũng không thể mang ra ngoài.
Bình An trên mặt nở nụ cười giả tạo, đưa tay đón lấy: “Ta thích, cảm tạ Diệp ca ca!” Nếu như hắn có thể cho cô đi theo đến ngày cuối cùng thì hắn cho cái gì cô cũng thích hết á!
Diệp Trường Phi né tránh bàn tay vươn ra của Bình An, cúi người tự tay đeo cho cô, theo bản năng muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đến đỏ bừng của cô. Đáng tiếc là mọi chuyện không diễn ra như hắn mong muốn, đừng nói đến việc đỏ mặt, tim của Bình An thậm chí còn không đập nhanh hơn nổi một nhịp nào.
Thông thường, những cô gái hắn gặp trong trò chơi vào thời điểm này đã sớm đỏ mặt tới mang tai, bị dụ dỗ đến hờn dỗi xấu hổ. Thật là một chú mèo con khó dỗ.
Diệp Trường Phi thích loại thử thách này, nhìn vành tai tròn trịa của Bình An, ôn nhu nói: “Rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Bình An không muốn làm mất mặt của đại ca tạm thời này nên phụ họa hắn một tiếng. Nhưng trong lòng cô lại không ngừng chửi bậy. Lũ lụt ngập trời cô còn muốn cái này để làm gì?
Thương cảm cho thuộc hạ có thể cho cái gì thực tế hơn một chút không. Ví dụ như cho thêm chăn bông này, nằm ngủ bên cạnh cửa sổ vào buổi tối gió thổi rất là lạnh đó có biết không hả?.
Diệp Trường Phi nhìn Bình An ngồi bên cạnh mình, lộ ra vẻ cực kỳ ngoan ngoãn liền cười nói: “Tiểu Hoa muội muội, đừng sợ, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để cho ngươi gặp nguy hiểm.”
Về phần sau khi hắn rời đi… Tình yêu tốt đẹp chỉ trong một thời gian, Diệp Trường Phi không bao giờ nghĩ về những gì sẽ xảy ra với những người bạn gái nhỏ của mình sau khi hắn ta rời đi. Cặn bả thật sự!
Nhưng câu nói này lại làm cho Bình An cảm động, “Diệp ca ca, vậy anh cố gắng lên nha!” Cố gắng sống đủ ba mươi ngày đi!
Diệp Trường Phi bị lời nói của Bình An làm cho giật mình.
Cái gì gọi là “anh cố lên”?
Phản ứng của Bình An khác với những người bạn gái trước đây của hắn ta.
Diệp Trường Phi cẩn thận quan sát vẻ mặt Bình An, khóe miệng hơi hơi nhếch lên —— có chút thú vị.
Khi trời nhá nhem tối, bọn họ bắt đầu hành trình trở về.
Hoạt động “cá lớn nuốt cá bé” của Diệp Trường Phi khiến thu hoạch hôm nay rất khá giả.
Tòa nhà chính quyền thành phố đã chất lên một núi vật tư, ngoài lương thực và nhu yếu phẩm hàng ngày, còn có một số đồ trang sức bằng vàng và châu báu ngọc thạch.
Diệp Trường Phi rất hào phóng yêu cầu cấp dưới của mình chia tất cả những châu báu này ra. Lũ lụt mới qua hơn có hai mươi ngày nên sự yêu thích của mọi người đối với thứ này vẫn chưa giảm xuống.
Những thuộc hạ lấy được vàng và châu báu đều nở nụ cười trên môi, chân thành cảm ơn ông chủ đã mang theo bọn họ làm giàu, ngay cả một số tân binh vừa mới được tuyển cũng nhanh chóng hòa nhập vào tập thể.
Buổi tối càng tốt hơn khi được sắp xếp cho một bữa ăn ngon.
Lần này, Diệp Trường Phi không có một mình mở bếp nhỏ, mà là bưng ly rượu đứng lên, cùng mọi người chia sẻ niềm vui khó có được này.
“Cảm ơn ngươi đã tin tưởng Diệp mỗ ta, chỉ cần mọi người cùng nhau nỗ lực trong những ngày tới, nhất định có thể vượt qua lần nguy cơ này.”
“Chúng tôi tin vào Diệp ca!” Diệp Trường Phi vừa mới dứt lời, lập tức liền có người phụ hoạ hắn ta, có thể nói là đám người này đối với hắn cực kỳ tin tưởng. Việc lừa gạt NPC, khống chế tâm lý con người này, Diệp Trường Phi đã làm tới quen tay quen chân.
Đại lão trong trò chơi quả nhiên rất mạnh, Lưu Thiên cảm thấy rằng cái giá để bảo vệ mạng ngày hôm đó tiêu không oan uổng một chút nào, hai lần chơi trước anh ta đâu có thể thư giãn và tận hưởng trò chơi như bây giờ.
Bình An đi theo sau một nhóm người gật gù theo nhưng lời nói của Diệp Trường Phi giống như gà mái già cục tác bên tai Bình An, không có gì đi vào tâm trí của cô được bởi vì cô đang đặc biệt thèm cái giò heo hun khói ở trên bàn.
Diệp Trường Phi nhìn Bình An ngồi ở trong góc, vẫy tay gọi cô: “Tiểu Hoa muội, lại đây đi.”
Lưu Điền nghe tiếng vội vàng đứng lên, rất có mắt nhìn tình hình mà đem chỗ ngồi của mình nhường lại “Diệp ca?”
Bình An đi sang ngồi xuống.
Diệp Trường Phi khẽ mỉm cười, phất phất tay: “Không có việc gì, mọi người ăn cơm đi.”
Bình An nghe nói như thế hai mắt tỏa sáng, đũa chỉa thẳng đến cái giò heo hun khói ngày giữa bàn ăn. Miếng đầu tiên phải hiếu kính cho đại ca ở bên cạnh “Diệp ca, anh nếm thử đi.”
“Ừ, không tệ lắm.”
Diệp Trường Phi chỉ ăn một ngụm, sau đó để sang một bên, lấy giấy ăn lau miệng, quá nhiều dầu mỡ.
Thành phố Hải Ly ngày thứ 21
Gió và mưa trở nên mạnh hơn. Mặt nước bởi vì gió lớn thổi ra bọt nước, giọt mưa bay loạn bốn phía, người chỉ cần vừa đi ra ngoài mưa là bị gió mưa thổi đến lung lay đứng không vững.
Ban đầu kế hoạch ra ngoài nhất định không thể thực hiện được, hơn 20 người đều đang chờ mưa to gió lớn bên ngoài ngừng lại. Mọi người tập trung bên cửa sổ, nhìn sóng nước bên ngoài văng lên tung tóe thậm chí còn bị cuốn lên đến độ cao hai, ba mét. Không khỏi kinh hô một tiếng.
“Giữa cơn gió mạnh này và cơn gió mạnh hơn mười ngày trước, cái nào sẽ mạnh hơn?” Lời vừa dứt, bên cạnh liền vang lên tiếng kính vỡ.
Ba – Kính thủy tinh bị vỡ nát, gió lạnh bên ngoài liền thổi vào trong.
Chênh lệch áp suất khổng lồ do luồng không khí tạo ra suýt chút nữa đã kéo người ở gần cửa sổ nhất đi ra ngoài. Qua một hồi hỗn loạn, mọi người đã cùng nhau dùng bàn gỗ chặn lại những ô cửa sổ bị vỡ.
Ngoại trừ những cửa sổ bị vỡ, bọn họ cũng phải dùng ván dỗ để chặn lại những cái cửa sổ khác, khi bọn họ đang luống cuống tay chân làm việc liền nghe thấy một loạt âm thanh quen thuộc làm cho bọn họ sợ hãi.
Tòa nhà yên tĩnh một lúc lâu sau liền có một giọng nói vang lên –
“ Móa, một tòa nhà ở Vương quốc Thiên đàng trên Đại lộ phía Bắc đã sụp đổ.” Gió mạnh lần này dữ dội hơn cơn bão cách đây hơn chục ngày. Cơn bão mang theo một sức mạnh hủy diệt, nó thổi quét qua tất cả trong suốt ba ngày liền. Hầu như không có tòa nhà cao tầng nào trên 10 tầng còn nổi lên trên mặt nước.