[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 42

Sau vài phút, Bình An lại ngẩng đầu lên lần nữa,

“Anh Phó, chuyện này tôi cảm thấy không nên vội vàng, mới là ngày thứ hai, không thu thập được tin tức cũng là bình thường.”

“Còn đạo cụ không gian thì sao?”

Phó ba ba bỗng nhẹ nhàng bỏ xuống một câu, “ai nói chính mình vận may cực tốt ?” Anh hai đây đang cố ý gây chuyện với Bình An cô sao?

Vận may cho dù tốt, cũng không có khả năng mỗi ngày đều trúng xổ số! Nghĩ tới đây, Bình An một tay chống eo, “Dù sao ông nội của tôi nói, vận khí của tôi rất tốt, cái gì cũng có thể hóa vận rủi thành vận may, trời sinh phú quý!”

Những lời này khiến Phó Trường Dạ bật cười

“Đi thôi.”

Bình An: “đi chỗ nào vậy?”

“Lấy chút đồ vật.”

Nói xong, hai người đi ra ngoài cửa hàng, Phó Trường Dạ trực tiếp mở cửa một chiếc xe màu đen, “Lên đi.”

“Anh Phó, mỗi lần chơi một trò chơi anh đều mua một chiếc xe hả?”

Những thứ trong trò chơi đều không thể lấy ra ngoài.

“…… Mướn.” Phó Trường Dạ lạnh mặt nói.

“Ồ ồ.”

Bình An gật gật đầu, cô còn tưởng rằng phó ba ba đang bị trò chơi lợi dụng đâu. Sau khi thắt dây an toàn, chiếc xe đang chạy rất nhanh, sang phía bên kia của thị trấn.

Bên ngoài một nhà kho nào đó, hai công nhân dỡ hàng đã chờ sẵn ở đây, dưới chân rất nhiều các loại thực phẩm và thuốc chất đống.

Hai người chất đồ lên xe, đi lên phía trước báo cáo với Phó Trường Dạ, “Ông chủ, đây là đợt hàng cuối cùng.”

“Tốt.” Phó Trường Dạ từ trong bóp da rút ra một xấp tiền đưa cho hai cái công nhân, “ vất vả rồi.” Hai người cầm tiền mặt mày hớn hở, “cám ơn ông chủ.”

Tiếp đến hai người lại nói rất nhiều lời hay ý tốt, vô cùng cao hứng đem vị thần tài này đưa tiễn.

Tất nhiên, những thứ này không được sử dụng để mở một siêu thị.

Ô tô chạy dọc theo con phố ra ngoài thị trấn, rẻ phải và đi đến một gian biệt thự ở nơi hẻo lánh.

Bình An xuống xe và nhìn xung quanh, xung quanh thậm chí không có một nhân viên bảo vệ nào, “Anh Phó, lần này anh không thuê lính đánh thuê sao?”

Suy nghĩ về sự hào phóng của Phó ba ba trong trò chơi lần trước làm Bình An cảm thấy thực ủy khuất cho hắn khi ở biệt thự này.

“Đây chỉ là một thị trấn nhỏ.” Ở đâu ra lính đánh thuê.

Phó Trường Dạ rẽ ngoặt và lái xe vào. Biệt thự nhỏ có một tầng hầm ẩn, bên trong chất đầy đủ loại thức ăn, nước uống, thuốc men, Bình An thậm chí còn nhìn thấy cả lều bạt, đèn năng lượng mặt trời và thuyền bơm hơi.

Vẻn vẹn có một ngày thời gian, Phó Trường Dạ đã sưu tập phần lớn vật tư cần thiết. Bình An nhìn xem sửng sốt một chút, chấn kinh với hiệu suất làm việc của Phó ba ba.

Ngay sau đó, cô liền trả lại phòng trọ của mình, vô cùng cao hứng, hùng hục chuyển vào ở cùng với lão đại.

Cho dù là hai ngày đầu tiên của trò chơi nhưng Phó Trường Dạ cũng phải sắp sắp xếp thời gian đặc biệt chặt chẽ.

Nhiều loại vật liệu được vận chuyển lặng lẽ và liên tục đến biệt thự, cả hai đã lái xe gần như khắp toàn bộ thị trấn.

Vội vàng ăn cơm trưa.

Phó Trường Dạ lấy ra hai chiếc áo len đen, khẩu trang, mũ và kính râm từ trong xe.

“Mặc lên đi.” Lão đại lời ít mà ý nhiều , Bình An thành thật mặc vào, không biết ăn mặc như thế này để làm gì. Chỗ lần này đi xa hơn so với buổi trưa

Phó Trường Dạ lái xe một mạch đến rìa thị trấn, đã có hai chiếc ô tô đậu dưới cầu, người đến cũng đeo khẩu trang và kính râm.

“Thành thật ở trong xe đừng xuống.” Ngắn gọn nhắc nhở một tiếng, Phó Trường Dạ cầm lấy cái va li ở bên cạnh đi xuống nói chuyện với hai người kia. Ngay sau đó, hai người kia đưa lại một cái túi lớn màu đen.

Những thứ bên trong va chạm vào nhau phát ra âm thanh kim loại, nhìn hình dạng của chiếc túi, Bình An cảm thấy mình đã biết nó là gì.

“Súng hả?” Bình An hỏi.

“Ừm.”

Phó Trường Dạ đóng cửa xe nhanh chóng rời đi, tại ven đường nơi xe chạy đi qua, trong rừng từng đám chim tước bay lên.

Bình An đưa đầu ra nhìn về phía bầu trời.

Trong trấn nhỏ từng đám chim sẻ đang hướng bên ngoài thị trấn bay đi.

“Đem đầu vào.” Phó Trường Dạ đem người kéo vào trong xe, “thắt chặt dây an toàn.”

“Ồ.”

Bình An ngoan ngoãn ngồi xuống, “Anh Phó, trò chơi này tên là dưới bầu trời, anh cảm thấy nó có liên quan gì đến bầu trời sao?”

“Tôi đã nghĩ về cái tên đó nhưng tôi vẫn chưa có manh mối.”

“ Vậy anh nói có thể có mưa thiên thạch từ trên trời rơi xuống hay không?” Bình An ở một bên nghi ngờ nói “hay cũng có thể là mưa đá. Anh Phó, anh có nghĩ chúng ta nên tích trữ những thứ như áo khoác bông hay không? Hay là bình chữa cháy? Nó có thể được sử dụng nếu có hỏa hoạn. Nhưng tốt nhất không nên tích trữ quá nhiều, nếu không thể sử dụng, tích trữ quá nhiều sẽ mất tiền…”

Trong xe, một người không ngừng huyên thuyên, một người yên lặng lắng nghe. Bản thân Phó Trường Dạ không nhận ra rằng anh gần như miễn nhiễm với việc nói quá nhiều của Bình An.

Bánh xe chạy qua những bông hoa rơi bên đường và lái về phía trung tâm thị trấn, một con ngỗng trời đang bay trên đầu họ, có vẻ như nó đã va phải thứ gì đó và rơi từ trên cao xuống, vừa rơi xuống phía trước cửa sổ của các phương tiện giao thông phía sau.

Kính xe bị đập một lỗ lớn. Ngỗng hoang dã gần như đã trở thành một bãi thịt vụn.

Chủ xe dừng lại, chứng kiến cảnh tượng ly kỳ, ghê tởm, chửi bới bên đường, cho rằng mình gặp xui xẻo rồi gọi người đến kéo xe đi.

Thị trấn nhỏ Cánh Đồng Hoa Ngày thứ 3

Mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Trong thị trấn nhỏ đầy tiếng chim hót và hoa thơm này lại không thể nào khiến người ta thư giãn được. Hai ngày trước vật tư đều được mua gần hết, bây giờ nhiệm vụ chính của bọn họ là đi sưu tập tin tức hữu dụng, đồng thời tìm kiếm tung tích của đạo cụ không gian.

Đúng rồi, đã qua ba ngày rồi, đạo cụ không gian sẽ không bị người khác phát hiện rồi đúng không?

Bình An không ngừng khuấy sữa trong cốc hơi ngẩn người.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Phó Trường Dạ liếc nhìn cô, thật ngạc nhiên khi Bình An ít nói như vậy.

“Tôi đang suy nghĩ về đạo cụ không gian.” Bình An thuận mồm nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

“Mỗi vòng chơi chỉ có một đạo cụ không gian, nhiều người đến chết trong trò chơi cũng không nhìn thấy nó, còn có một số người đã thiệt mạng vì nó. Cô có thể nhặt được hai lần là tốt lắm rồi, cô cho rằng có thể dựa vào may mắn của mình mà độc chiếm luôn món đồ này sao?

Phó Trường Dạ nói rồi cầm lấy báo chí của thị trấn lên đọc,” suốt ngày suy nghĩ dựa vào vận may còn không bằng động não của mình, tăng cường huấn luyện thể chất để tăng cường thực lực bản thân lên.”

Bình An rút rút khóe miệng không dám cãi lại lời của Phó ba ba dạy dỗ. Lấy đi một tờ báo trước mặt, học bộ dáng của anh xem báo chí của trấn nhỏ.

Báo của trấn nhỏ tất nhiên đưa tin về thị trấn nhỏ. Một nửa trên trang mô tả thị trấn đẹp như thế nào.

Một phần tư vẽ bản đồ của thị trấn và đưa tin vụ tai nạn máy bay xảy ra ngày hôm qua, và một phần tư còn lại thì là các bài quảng cáo.

Trải nghiệm homestay nào đó với giá đặc biệt: 1 ngày chỉ 299 đồng.

XXX hoa tươi bánh, đồ thủ công gia truyền, lễ hội, quà tặng lễ cao cấp.

Tết đến thăm người thân, tặng một chai dưỡng khí mùi hoa thơm, quà tặng rất mới và thời thượng, đặc sản của cánh đồng hoa dưỡng khí mùi hoa diên vĩ, khiến bạn có cảm giác như đang ở trong một biển hoa.

Mỹ thực chính tông của cánh đồng hoa, chỉ cần đến khách sạn ba sao Kiếp Phù Du!

Sau khi xem báo một lúc lâu, cô cảm thấy chẳng có tin tức gì có thể sử sụng được.

Bình An sợ đến lúc không có gì để ăn nên chỉ vào quảng cáo trên báo chí nói

“Anh Phó, chúng ta buổi trưa đi khách sạn Kiếp phù du ăn được không? Nhìn hình ảnh trông rất ngon đó.”

“Bây giờ mới là buổi sáng.”

Phó Trường Dạ không thể hiểu được sự ngu ngốc Bình An, “Nếu như cô không …”

Hai người còn chưa dứt lời, đột nhiên bàn của bọn họ bị va chạm, hai chiếc cốc va vào nhau, chất lỏng màu nâu và trắng đục chảy ra trên bàn trộn lẫn vào nhau.

“Xin lỗi xin lỗi.” Thủ phạm xin lỗi một cách thiếu chân thành và vội vàng rời đi như thể sợ bọn họ đuổi theo ăn vạ.

Bình Luận (0)
Comment