Thuộc lòng con đường đi đến, sáng sớm là thời điểm tốt nhất để lẻn vào đây. Lúc này mọi người mới bắt đầu đi làm, người trong văn phòng đi tới đi lui, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi, tinh thần cảnh giác cũng yếu nhất, Bình An và Phó Nhất Chi mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh nhanh chóng đi vào.
Hai người tiến vào phòng tài liệu. Trong số nhiều tài liệu, Bình An tìm thấy một tài liệu được niêm phong bằng bì nhựa.
Đổ tất cả tài liệu của túi thông tin ra, bên trong là các bức ảnh và tài liệu khác nhau.
Ảnh bên trong là hình chiếu được chụp ở độ cao vài nghìn mét. Họ đã chụp được dấu vết của thứ phía trên đầu từ rất lâu rồi, hình dáng bên ngoài hình vòng cung giống như một cái nắp nồi hình bán nguyệt. Quy mô và thời gian khảo sát cũng được ghi trên thông tin.
10.000 mẫu đất—tương đương với toàn bộ diện tích của trấn nhỏ.
Không còn tin tức gì nữa, thực sự là trộm được cái tin tức cùi bắp.
Không mất nhiều thời gian, mọi người sẽ biết được cái tin tức này.
“Ồ, tại sao cửa phòng thông tin lại mở ra vậy?”
Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến làm thần kinh của Bình An ngay lập tức căng thẳng.
“Tôi vừa thấy hai người quét dọn vệ sinh đi vào.”
Âm thanh của một người khác xuất hiện “bây giờ ngươi còn quan tâm chuyện ở chỗ này làm gì? Cục trưởng đang hối chúng ta đi qua kìa.”
Âm thanh của hai người càng lúc càng xa, lúc này Bình An mới thở phào nhẹ nhõm. Lợi dụng cơ hội này, cả hai nắm chặt thời gian trốn ra ngoài.
Thị Trấn Cánh Đồng Hoa Ngày thứ 4.
Mọi người đều biết bên ngoài trấn nhỏ có một bức tường vô hình vây lại, có hàng đống người tham gia cuộc vui, vẻ đẹp của cánh đồng hoa không thể so sánh với việc mà cả đời mới gặp được một lần này.
Người bên ngoài cũng biết tin, người chung quanh cùng giới truyền thông đều đến tham gia chung vui, điều này khiến quân đội đóng quân tại nơi này thêm không ít công việc.
Khi Bình An và những người khác đến, những xác chết trên đường và những dụng cụ bị chia đôi đều đã được dọn sạch.
Bức tường trong suốt ban đầu được phun sơn đầy màu sắc –
Nguy hiểm xin đừng lại gần.
Cẩn thận va chạm.
Quân đội đang duy trì trật tự, đối diện có rất nhiều chuyên gia đang thử nghiệm với vỏ bọc trong suốt này.
Ngoài ra còn có một số máy xúc chạy bên cạnh, như thể họ muốn đào xuyên qua bên kia để giải cứu người dân trong thị trấn.
Có cảnh sát, có chuyên gia, có quốc gia ở đây nên cư dân thị trấn nhỏ cũng không quá hoảng sợ, ngược lại có tâm lý mới mẻ xem náo nhiệt.
Nhưng cũng không biết trạng thái tâm lý này còn có thể kéo dài bao lâu.
Bình An nghiêm túc nghĩ nghĩ nói “Anh Phó, thừa dịp trấn nhỏ còn không có hoảng loạn, chúng ta có thể đi khách sạn Kiếp phù du ăn hải sản được không?”
Cô đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi. Phó Trường Dạ liếc nhìn cô, quay xe với vẻ mặt lạnh lùng và lái xe về phía trung tâm thị trấn. Nhìn vẻ ngoài như vậy chắc là anh đồng ý rồi.
Bình An Hehehe mà cười, Phó ba ba chính là người nhìn lạnh nhạt nhưng mà nội tâm mềm mại nha.
Cuối cùng cũng tới khách sạn Kiếp phù du.
Làm cho người ta bất ngờ là bên trong khách sạn vẫn tối om. Sau khi hỏi cô mới biết rằng bức tường trong suốt đã cắt đứt đường dây điện của thị trấn, hiện tại cả thị trấn đều bị mất điện.
Nghe vậy, Bình An sửng sốt, hôm nay ba bốn giờ sáng đã dậy để lẻn vào văn phòng của cục cảnh sát nên thực sự không chú ý đến.
Khách sạn chu đáo thấp cho bọn họ mấy ngọn nến.
Phó Trường Dạ tùy ý cầm lấy rượu đỏ ở bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh cùng màu đỏ tươi của rượu phản chiếu lẫn nhau, mí mắt sau đôi mắt cụp xuống một mảnh bóng râm, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Thật đáng tiếc khi khán giả duy nhất ở đây trong mắt chỉ nhìn thấy trứng cá muối và tôm.
Và ngay cả việc ăn uống cũng không thể ngăn Bình An nói lãi nhãi.
Nhìn chiếc giá nến kiểu Anh bên cạnh, Bình An đột nhiên cảm thấy may mắn, “Anh Phó, anh có để ý rằng hai chúng ta đã ăn bữa trưa dưới ánh nến không?”
Nghĩ đến đây, Bình An cười khúc khích, “ăn cơm trưa dưới ánh nến nghe thật buồn cười làm sao!”
Phó Trường Dạ đặt ly rượu xuống, hờ hững liếc cô một cái, “Ngay cả thức ăn cũng không thể chặn miệng cô sao?”
Cuối cùng cũng an tĩnh. Nhưng sau bữa ăn lại xuất hiện một vấn đề.
Phó Trường Dạ uống rượu. Anh nhìn về phía Bình An, “ cô biết lái xe không?” “Chưa thi được bằng lái xe.”
Thật là thất sách.
Phó Trường Dạ xoa xoa lông mày, trước khi Bình An đến, không có ai xung quanh anh không thể lái xe.
Bình An không cảm thấy xấu hổ chút nào vì cô ấy không thể lái xe.
Cô ấy có thể đi xe đạp nha.
“Anh Phó, anh chờ ở chỗ này, hôm nay chúng ta đổi phương tiện giao thông đi.”
Bình An nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm thấy một đại lý xe bán xe đạp.
Cô bỏ ra chút tiền mua một chiếc xe đạp màu xanh nhạt, ưu nhã dừng lại trước mặt Phó Trường Dạ, “Anh Phó, lên đây đi !”
Phó Trường Dạ cau mày thậm chí còn chặt hơn, đứng dậy và đi về hướng xe của mình,
“Đây không phải hiện thực, uống chút rượu lái xe chắc cũng không có gì đâu.”
“Có chuyện chứ sao không, uống rượu rồi lái xe ở chỗ nào cũng không được!”
Làm sao Bình An có thể để anh ta chạy mất, “Lái xe thì không nên uống rượu, đi lại mới an toàn. Anh lại đây cùng trải nghiệm niềm vui khi đi xe đạp nào!”
Cuối cùng cũng có cơ hội, để cô ấy báo hiếu cho Phó ba ba!
Bình An dùng sức kéo anh lại, yên sau của chiếc xe đạp hơi ngắn, khiến đôi chân dài của Phó Trường Dạ không có chỗ để dựa vào, khó khăn cuộn người lại.
Anh cảm thấy mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy, nhìn Bình An trước mặt, anh cảm thấy mình bị mất trí mới mang cô trở về biệt thự.
“Anh Phó, ngồi yên nha, chúng ta đi trở về.”
Bình An ỷ vào hơn mười năm kinh nghiệm đi xe đạp lao nhanh vùn vụt trên đường nhỏ của chính mình, đạp một cái thật mạnh lên bàn đạp.
Cô đi quá nhanh, đường quá trơn mà trọng tải phía sau quá lớn, tài xế già suýt chút nữa phải lật xe.
Phó Trường Dạ đặt hai chân xuống đất để ổn định xe đạp, “Cô có thể làm được không đó?” Sự mệt mỏi không thể che giấu trong giọng nói.
“Được chứ, được chứ!” Nữ hài tử sao có thể nói không được!
“Anh đem chân để lên.” Bình An lần này đã chú ý cẩn thận, cuối cùng cũng thuận lợi mang Phó Trường Dạ trở lại biệt thự một cách an toàn.
Về biệt thự không làm việc gì khác, việc đầu tiên là kiểm tra điện nước. Điện không còn. Khí đốt cũng cắt đứt. May mắn thay, biệt thự mà Phó Trường Dạ thuê có một bình gas hóa lỏng dự phòng, thứ này Bình An đã tự mình sử dụng qua, nó đã rất cũ, một bình có thể được sử dụng trong hơn một tháng. Nước vẫn còn, hơn nữa bên trong tầng hầm bọn họ cũng chuẩn bị rất nhiều nước khoáng.
Ngoài ra, thông tin liên lạc cũng bị cắt đứt.
Hôm qua, Phó Trường Dạ đã sử dụng bộ đàm để gọi những người trong đồn cảnh sát đến, điều đó có nghĩa là họ và thế giới bên ngoài không có cách nào liên lạc với nhau, chỉ có thể liên lạc với người ở bên trong bức tường.
Bình An đã viết ra những vật tư cần bổ sung. Đèn năng lượng mặt trời hoặc nến,hai cái bộ đàm, bình ắc-quy, pin phổ thông.
Tầng hầm còn có hai cái máy phát điện cho nên cần chuẩn bị thêm một ít dầu diesel .
Ngoài những thứ này, Bình An đã xem qua biệt thự hiện tại của họ.
“Anh Phó, anh có nghĩ rằng biệt thự cần phải được gia cố cho chắc chắn một chút không?”
Vì thẩm mỹ, các biệt thự trong thị trấn nhỏ sẽ trang trí rất nhiều cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, kiểu trang trí này rất đẹp nhưng cũng làm giảm độ an toàn rất nhiều. Họ có thể tối đa hóa việc gia cố biệt thự trong khi thị trấn vẫn yên bình.
Phó Trường Dạ nghe xong gật đầu, không tệ lắm, con người còn có chút đầu óc.
Buổi chiều
Hai người lại đi đến trung tâm thương mại.
Ngoài việc lái xe trở về, Phó Trường Dạ còn mua rất nhiều vật liệu xây dựng. Bình An thì đi mua những vật tư khác. Vào thời điểm này, một số cư dân có cảm giác khủng hoảng đã bắt đầu tích trữ vật tư, những thứ như thực phẩm đang được mua sắm một cách điên cuồng.
Bình An đã mua rất nhiều pin nhỏ với nhiều kiểu dáng khác nhau, một tá đèn năng lượng mặt trời và ba gói nến trong siêu thị.
Có người xem cô mua xong liền nhớ tới vấn đề chiếu sáng liền vội vàng chạy về tranh mua.
Lúc Bình An cảm thấy mình đã mua đầy đủ hết, đẩy xe chứa đồ chuẩn bị rời đi thì thấy xe chở hàng của một người đàn ông đang đứng ở cửa siêu thị đang lao đến.