Thị giác bị hạn chế, Bình An không nhìn thấy bọn họ.
Nhưng từ phía sau truyền đến tiếng va đập có thể nghe thấy rõ ràng, một phút sau rối loạn cùng với tiếng thét chói tai chấm dứt.
Kết quả là cái gì không cần nói cũng biết, toàn bộ buồng nhỏ trên tàu tràn ngập mùi hôi cùng mùi tanh của huyết dịch.
Bình An cúi đầu nhìn trên bút kí ghi chép lại.
[ bảo trì tuyệt đối an tĩnh, cửa phòng không ngăn cản được zombie tụ tập công kích. ]
—————
Đã có người xui xẻo đi thử trước, tất cả mọi người may mắn còn sống sót bảo trì an tĩnh, sinh tồn trên biển ngày thứ mười một, bình an vượt qua.
Sinh tồn trên biển ngày thứ mười hai cũng bình an vượt qua.
Sinh tồn trên biển ngày thứ mười ba, ước chừng rạng sáng ba giờ bắt đầu.
Lại có một phòng phát ra thanh âm.
” Bắt lấy hắn! “
” Ôi trời, ta bị cắn. “
” A, cứu mạng! “
Bình An thoáng cái từ trên giường chạy xuống, ghé vào mắt mèo bên trên hướng ra phía ngoài xem.
Cánh cửa của căn phòng đối diện đã mở ra, người ở bên trong toàn thân là máu vọt ra, đi theo đằng sau chính là đồng đội đi cùng với hắn vào phòng hai ngày trước. Bất quá hắn đã biến thành zombie.
Nam tử lao tới tìm kiếm khắp nơi, gõ từng cửa phòng đóng chặt. Nhưng không có ai mở cửa. Bình An cũng không dám mở cửa.
Lỗ tai của người đàn ông đi cầu cứu mọi người đã không còn, máu tươi thẳng tắp tuôn ra. Ngay sau đó đã bị một cái zombie tóc vàng bổ nhào tới. Là những người bị Zombie cắn bị thương rồi trốn đi hai ngày trước.
Cũng có một số phòng mà những người bị cắn hai ngày trước lần lượt bị phát bệnh, hoặc bị những người sống sót trong phòng đuổi ra, hoặc những người sống sót trong cả phòng đều chết trong miệng lũ Zombie.
Từ rạng sáng ba giờ đến sáng sớm sáu bảy giờ, đối với toàn bộ người sống sót trong buồng nhỏ trên tàu mà nói thì đây tuyệt đối là thời khắc dài dằng dặc và hắc ám nhất.
Bình An nhìn xem cửa lớn ở đối diện, nàng nhớ rõ người mập ở đối diện bị zombie cắn, đến bây giờ còn không có động tĩnh, hay là chết rồi?
Sáng sớm chín giờ, nguy cơ tạm thời đi qua.
Bình An không nhìn gian phòng đối diện nữa, đứng lên vặn vẹo vặn vẹo cổ, bắt đầu mỗi ngày hai lần rèn luyện. Mỗi ngày đều có ba bài tập thể dục theo đài cung cấp cho nàng lựa chọn.
Không cầu luyện liền một thân võ nghệ, chỉ cầu gặp phải lúc nguy hiểm có thể chạy trốn nhanh hơn so với zombie.
Đừng đến lúc đó còn chưa chạy được hai bước, thắt lưng đã đau, chân đau đến rút gân. Thân thể tốt là tiền vốn để có thể sống sót.
Bình An cảm thấy mình ngoại trừ vận khí tốt bên ngoài, còn có ưu điểm là chú trọng chi tiết, đề phòng việc chưa xảy ra.
Toàn bộ người sống sót trong khoang thuyền, Bình An có khả năng là người chuẩn bị đầy đủ nhất.
Làm xong thể dục buổi sáng Bình An đem còn thừa lại thực vật trong tủ lạnh miễn cưỡng hâm nóng, gom góp tất cả đồ tươi còn lại ăn hết. Mở ra tờ bút kí thứ nhất, đem ngày hôm nay gạch bỏ, khoảng cách thoát ra khỏi cái trò chơi quỷ quái này còn có mười bảy ngày cuối cùng.
—————
Bình An có thể nhàn nhã, cái này cũng không đại biểu cho những người khác cũng có thể nhàn nhã.
Họ không có chuẩn bị tốt như Bình An, và một số phòng có nhiều người đã không còn đủ thức ăn và nước uống. Hoặc là chết đói, hoặc là đi ra ngoài, xuyên qua hành lang tràn đầy zombie, đến trong phòng bếp tìm đồ ăn.
Rốt cục có đội ngũ bắt đầu hành động.
Loảng xoảng ——
Tiếng ném đồ vật trong hành lang yên tĩnh thu hút sự chú ý của lũ thây ma ngoài cửa.
Sau một khắc, một ca khúc tàn bạo tại hành lang cuối cùng bắt đầu vang lên.Trên hành lang vang lên một hồi thanh âm dồn dập, tất cả zombie cũng chạy về phía hành lang, Bình An nhìn xem cửa phòng ở góc đối diện bị mở ra, mấy người cực kỳ nhanh chóng chạy tới phòng bếp .
Chuông điện thoại di động đã tranh thủ cho bọn hắn không ít thời gian , mấy người đó đã thành công di chuyển.
Bình An thấy một lát sau liền có người chậm rãi đuổi theo, bởi vì mất đi mục tiêu, zombie dần trở nên yên tĩnh, nàng cúi đầu ghi vào trong bút kí—— [ ưu tiên thính giác ].
Đã có người thứ nhất liền có người thứ hai, thứ ba từ trong phòng ra, di chuyển về hướng nhà bếp.
Bình An canh giữ ở cửa ra vào, vừa ăn táo vừa ghi chép số người sống sót trong những ngày qua.
Từ ngày thứ mười ba đến bây giờ, tổng cộng có 21 thuyền viên đã chạy trốn tới phòng bếp, nhưng thành công chỉ có mười sáu người. Mà trong khi đó số lượng zombie bên ngoài đã từ khoảng 190 lên đến 210.
Bình An thông qua mắt mèo đem zombie phía ngoài đếm lại một lần. Có lẽ là do cô quá mức nhập tâm, không có chú ý tới một con zombie chậm rãi lại gần. Thẳng đến lúc nó chặn mắt mèo.
Phanh——
Đầu zombie dùng sức mà đập lên cửa phòng, dọa Bình An hít một hơi, ngã ngồi trên mặt đất.
Nghe được tiếng vang, con zombie đâm càng thêm dùng sức, liên tục đưa tới những con zombie khác trên hành lang.
Chậc!
Bình An lui về sau vài bước, trong tay nắm chặt con dao phay lấy được từ trong phòng bếp.
Đột nhiên lúc này lại truyền đến tiếng mở cửa, có người nhịn không được hướng phòng bếp chạy đi. Thời gian này vừa vặn, hấp dẫn đám zombie ở cửa phòng cô.
Bình An ghé vào cửa, hướng mắt ra bên ngoài xem, là tên mập mạp ở phòng phía đối diện cửa phòng của cô.
Vài ngày không thấy, tên mập đều bị đói đến gầy.
Bình An kinh ngạc mà nhìn hắn, lúc trước hắn bị zombie cào thương, nhưng không có bị biến dị! Hắn là ngoại lệ sao? Hoặc là chỉ có bị zombie cắn mới có thể lây bệnh rồi biến dị?
Bình An đưa mắt nhìn tên mập đang chạy trốn, nhìn hắn trốn vào trong phòng bếp. Hai ngày sau, đã không còn người chạy trốn tới phòng bếp.
Bình An phỏng đoán khả năng các gian phòng khác đã không còn ai, toàn bộ buồng nhỏ trên thuyền ở nửa cuối phía sau chỉ còn lại một người là cô.
Sinh tồn trên biển ngày thứ mười tám
Bình An nghe tiếng đi tới đi lui của đám zombie bên ngoài, liền gặm quả táo đều phải chậm rãi lại, không dám phát ra tiếng quá lớn. Mặt khác nguồn nước sinh hoạt bắt đầu xuất hiện vấn đề, hai ngày trước nước bên trong vòi đã bị ố vàng, mang theo một mùi hôi thối nhàn nhạt.
May mắn là có không gian đạo cụ, nước khoáng trong không gian còn 36 bình. Mặt khác còn thừa lại 1 không gian hoa quả, 27 túi mì ăn liền, 10 bao bánh mì cùng 1 không gian đựng đồ dùng chữa bệnh. Những vật này khiến cho cô không ít cảm giác an toàn.
Xì xì——
Ngọn đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối.
Nội tâm Bình An lộp bộp, nhìn về phía đỉnh đầu, may mắn rất nhanh đèn lại sáng.
Bình An đứng lên, chân trần đứng lên một tấm chăn trải trên mặt đất. Đáng tiếc không có mang theo vài cuốn sách, một người sống, chỉ có cách yên lặng tập thể dục theo đài để giết thời gian.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ hướng phòng bếp.
” Này, làm gì vậy?” Các anh không thể làm như vậy!
Cứu——” Âm thanh liền im bặt.
Một người nam nhân mang thi thể từ phòng bếp ném ra, Bình An trừng lớn mắt, thi thể này chính là thuyền trưởng. Lũ zombie xông lên, xé xác thi thể ra.
Phòng bếp giống như xảy ra chuyện rồi.
Bình An nhìn không thấy tình huống cụ thể, cửa phòng bếp cũng không có mở ra. Hơn sáu giờ sau, thi thể thuyền trưởng bị gặm lộ ra khung xương lung la lung lay đứng lên, gia nhập đội ngũ zombie.
Thời gian biến thành zombie rút ngắn, đây không phải là tin tức tốt.
Sinh tồn trên biển đến ngày thứ mười chín
Mắt thấy khoảng cách thành công lại tiến thêm một bước, trong phòng bếp lần này lại có hai người bị ném ra, hoặc có thể nói là hai cỗ thi thể. Dẫn tới zombie ở cửa lại bắt đầu một vòng tranh đoạt, không đến sáu giờ, hai cái zombie mới xuất hiện. Thời gian biến thành zombie lại ngắn hơn.
Bình An nắm chặt quả bóng giải stress, muốn giảm bớt khẩn trương, áp lực cùng sợ hãi. Thả lỏng, chỉ cần cô ở trong phòng không ra, cũng rất an toàn, Bình An một mực tự an ủi chính mình, còn lại mười một ngày!
Bịch bịch ——
Một cái điện thoại di động từ phòng bếp bị ném ra, rơi vào phần hành lang phía sau.