[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 60

“Chính là đêm nay.”

Phó Trường Dạ mắt nhìn  Bình An đang nôn nóng, “mang theo bình không khí, vũ khí cùng một chút thuốc, đêm nay 12h sẽ xuất phát.”

“Chúng ta đi lấy máy nén khí hả?”  Bình An hai mắt tỏa sáng.

“Ừ.” Phó Trường Dạ gật đầu.

“Chỉ cần mang theo bình khí đủ dùng trong hai giờ. Vũ khí là những con dao dài ở tầng hầm, cần thuốc cầm máu và giảm đau. Không cần quá nhiều, đêm không gian đạo cụ để trống bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

 Bình An gật đầu kích động và khẩn trương nghe Phó Trường Dạ sắp xếp.

Đúng mười hai giờ.

Cả hai ăn ý thay quần áo và đội mũ đen, lợi dụng bóng tối lặng lẽ rời đi. Để không gây ồn ào, họ thậm chí còn trèo qua hàng rào và đi bộ về phía đồn cảnh sát mà không sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.

Lúc này, trên đường không phải không có ai. Mà ngược lại, có rất nhiều người.

Đó là một giờ cuối cùng trước khi khoảnh khắc nghẹt thở bắt đầu và nhiều người không có đủ bình khí đang tìm kiếm cơ hội cuối cùng.

Có thể nói, những người bên ngoài này đều là những người tuyệt vọng. So với đoàn đội ăn cướp ban ngày, những người này càng là kẻ liều mạng, càng thêm nguy hiểm.

Bất quá đi ra lần này bọn họ đều không cầm cái gì trên tay. Bộ dạng trắng tay còn chưa đủ để những kẻ liều lĩnh này lãng phí thời gian quý báu, chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, những người này sẽ đi tìm mục tiêu khác.

Trong đêm tối, đôi mắt của bọn họ dường như tỏa ra ánh sáng xanh lục, đáng sợ hơn cả dã thú.  Bình An theo sát phía sau Phó Trường Dạ, hai người họ trộn lẫn với đám người này cho nên không quá nổi bật khiến người khác chú ý.

Ở một góc, ánh trăng bị che khuất gần như hoàn toàn không thể nhìn thấy con đường.

 Bình An đột nhiên vấp phải thứ gì đó dưới chân và ngã thẳng xuống đất.

Ngay sau đó, cô được người bên cạnh chặn ngang ôm lại.

 Bình An liếc mắt nhìn đồ vật mình đạp phải , từ hình dáng cùng xúc cảm đoán ra đây là cái gì làm cho cô thật sợ hãi.

Ai có thể nghĩ tới, cô chỉ đi dạo liền đụng phải một cái xác chết, nếu không phải Phó Trường Dạ xốc cô lên thì cô đã cùng cái xác chết này tiếp xúc thân mật rồi. Nghĩ đến tình huống đó,  Bình An run lên hai lần.

“Cảm ơn, anh Phó.”

“Theo sát.” Phó Trường Dạ vẫn nói ít như trước.

Rút cánh tay của mình lại, anh vô tình xoay xoay những đầu ngón tay của mình — mỗi ngày ăn nhiều như vậy, eo lại rất nhỏ? (Editor: nghĩ ông nam chính tự ăn đậu hủ trong lòng mà bà nữ chính chả biết gì cảm thấy buồn cười sao ấy.)

40 phút sau, hai người cuối cùng cũng đến gần đồn cảnh sát.

Đương nhiên, hiện tại họ không thể vào được, Phó Trường Dạ dẫn theo  Bình An đi vòng ra phía sau đồn cảnh sát theo đường chéo. Trốn vào một căn phòng bị ăn cướp đến sạch bóng. Động của anh rất tác thuần thục, vậy là mấy ngày trước anh đã đi điều tra rõ ràng địa hình! Tức là, anh đã nghiên cứu ý tưởng về việc lấy máy nén khí từ lâu rồi?

 Bình An nghĩ nghĩ, sau đó đem lực toàn bộ chú ý phóng tới phía trước cục cảnh sát.

Một phần của đồn cảnh sát có thể được nhìn thấy từ cửa sổ.

Ngay cả vào ban đêm, đồn cảnh sát cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Cửa ra vào cùng bên trong đều có lắp đèn pin dạ quang, ngoại trừ đèn ra thì họ còn thấp rất nhiều ngọn nến.

Mặc dù không thể so sánh với trước đây, nhưng có thể thấy được toàn bộ cục cảnh sát một cách rõ ràng.

Các nhân viên cảnh sát dường như đang sống ở đây, số lượng người ra vào bên trong gần như giống như ban ngày.

“Anh Phó.”

 Bình An nhìn Phó Trường Dạ “Thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, chúng ta làm sao vào được?”

“Chờ một chút.”

Phó Trường Dạ liếc nhìn thời gian còn hai phút nữa là đến một giờ sáng rồi. Hai người lấy ra bình không khí chuẩn bị đeo lên.

Thời gian vừa đến, không khí nhanh chóng bị rút sạch, còn đúng giờ hơn so với chuông đồng hồ quả lắc kêu.

Tất cả nến trong đồn cảnh sát cũng bị dập tắt, toàn bộ đồn cảnh sát tối đi một nửa so với trước đó.

Viên cảnh sát đến thay ca với bình khí nén sau lưng xuất hiện, ngay lúc hai bên đang giao ca thì bất ngờ một bao bột mì từ bên ngoài ném vào. Bột bốc lên khiến tầm nhìn của mọi người bị mờ, hàng chục người bất ngờ lao vào. Từ bên ngoài, bọn hắn dùng sức đập phá cửa chính.

Các nhân viên cảnh sát phát hiện điều bất thường đã phản ứng nhanh chóng, rút súng nhắm vào cổng để nổ súng.

Cùm cụp, cùm cụp — Âm thanh bóp cò vang lên nhưng lại không có bất kỳ viên đạn nào được bắn ra.

Bình Luận (0)
Comment