[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 73

“Không cần.” ngón tay mảnh khảnh của Phó Trường Dạ gõ gõ trên bàn gỗ một cách nặng nề, mặt không đổi sắc nói: “Tố chất thân thể của  Bình An quá yếu, phải huấn luyện cho thật tốt mới được.”

Vừa dứt lời dưới lầu lại truyền tới tiếng hô to “Anh Phó, cứu tôi với! Tiểu đệ trung thành của anh sắp bị Tô Đại Cường chơi đùa tới chết rồi!”

Nghe điều này, Nghiêm Sâm Bác gần như không thể nhịn được cười. “Lão đại, anh xem cái này. . .”

Phó Trường Dạ dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay xoa xoa lông mày của anh “…quên đi, để Tô Sầm tự kiềm chế, đừng có quá mức là được.”

“Vâng.” Nghiêm Sâm Bác gật gật đầu đi xuống tìm Tô Sầm .

Dù vậy, sau một ngày,  Bình An vẫn mệt mỏi như một con chó nằm trên ghế sofa, cuộc sống không có gì để luyến tiếc.

Thẳng đến Chương Tân Thành trở về.

—————

Tuy nhiên, các nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày vẫn rất nặng nề và cồng kềnh. Ngoài rèn luyện thể chất, còn có bắn súng, lái xe, leo núi, tìm hiểu về các loại thực vật hoang dã và thậm chí cả kỹ năng mở khóa. Có thể nói là đủ loại hình huấn luyện.

 Bình An cảm giác giống như mình đang bị huấn luyện trở thành một đặc công đạt tiêu chuẩn.

Trong khoảng thời gian này, đại ca nào cũng dang tay “giúp đỡ” cô, điều này khiến cô hoàn toàn cảm kích trước sự quan tâm chăm sóc của các anh, thậm chí còn thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ.

Mọi người không khách sáo giống như lúc vừa mới bắt đầu gặp mặt như vậy, bây giờ tùy ý thật nhiều.

Giống như bây giờ, Tô Sầm ngồi ở trên ghế sa lon đem một chồng văn kiện giao cho  Bình An, “An An, giúp anh đem những thứ này đưa cho lão Nghiêm đi.”

“à.”  Bình An thả xuống điện thoại đang sắp xếp các loại thư mục, chuẩn bị tiếp nhận văn kiện Tô Sầm đưa tới, ngay sau đó ngón tay lại co rụt lại 360 độ.

“Không đúng anh Tô, anh có thể tự mình đưa đi mà, tôi còn đang bận làm việc đây.”

 Bình An khoát khoát tay “Anh đừng quấy rầy tôi.”

“Haixx còn không sai việc được cô cơ đấy.” Tô Sầm đứng lên, tự mình đi lên lầu.

Nghe vậy, Từ Thiên liếc nhìn bóng lưng rời đi của anh, “Khi nào thì anh ấy có thể sai khiến cô vậy?”

“Ha ha ha.”  Bình An không khách khí chút nào cười “Đại Cường Ca đối với mình có chút nhận thức sai lầm thì phải.”

Nói đến đây, Từ Thiên, người luôn sống nội tâm và không giỏi ăn nói cũng mỉm cười, hai người cùng nhau vui vẻ đập tay nhau.

Tập huấn qua bốn năm ngày. Vòng tiếp theo của trò chơi vẫn chưa bắt đầu, nhưng ngày nhập học đã đến.

Liên quan tới việc tạm nghỉ học, nói phiền phức cũng không phiền phức lắm nhưng cần  Bình An tự mình đi đến trường một chuyến.

Nghiêm Sâm Bác lái xe đưa  Bình An đến trường học. Những thứ khác về cơ bản đã được giải quyết, tất cả những gì còn lại chỉ là ký tên mà thôi. Làm xong những thứ này,  Bình An đi trở về bên cạnh xe “Anh Nghiêm, tôi còn chút đồ vật để trong ký túc xá, anh có thể chờ tôi một chút được không?”

“Không sao, tôi đưa cô đến đó.” Nghiêm Sâm Bác mỉm cười, mang theo mắt kiếng làm hắn lộ ra mười phần ôn nhu, “hôm nay đến đây chủ yếu để giải quyết chuyện trường học của cô mà.”

Chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa ký túc xá.  Bình An trở lại ký túc xá và ba người bạn cùng phòng đều sớm ở đó.

Nhìn thấy  Bình An đi vào, mọi người đã sớm đứng ở cửa chờ, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo vẻ bát quái ——

“An An, cô được quá nha, đi xuống từ xe Cayenne luôn.”

“Người bên trong là ai? Anh ta có đẹp trai hay không?”

“Các cậu đừng nói nữa!! Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng nhất là phải đẹp trai nha!”

Mỗi người nói một câu suýt chút nữa khiến  Bình An hôn mê luôn.

“Vẻ ngoài rất đẹp mắt.”  Bình An thuận miệng nói câu, tiếp đó từ ba lô phía sau móc ra đồ ăn vặt mang tới từ biệt thự —bánh bích quy nhỏ, sushi, thịt, sô cô la……Ngoài ra còn có ba con cua to khỏe.

Nhìn thấy vẻ mặt ngày càng ngạc nhiên của ba người họ,  Bình An cười đắc ý. “Ba ba thương các con, đây đều là mang cho các con. Mấy con cua này nhớ nấu kỹ một chút, nồi cơm điện dùng xong nhớ rửa sạch sẽ cho tôi nha.”

“a a a!” Giữa một tràng reo hò phấn khích, trưởng phòng nhanh chóng đóng cửa ký túc xá lại.

“Macaron! Tôi muốn ăn nó từ rất lâu rồi!”

“Sushi biển sâu, tôi vừa thấy nó trên một chương trình dành cho người sành ăn!”

“Đây, đây không phải là giăm bông vàng được bán với giá một nghìn nhân dân tệ một túi sao?”

Những người bạn cùng phòng chạy đến ôm chặt đùi của  Bình An.

“bảo bối, em yêu đương xong thành phú bà luôn rồi hả?!”

“…Các bạn, bình tĩnh.”  Bình An nhìn ba người bạn cùng phòng rồi im lặng nuốt nước bọt.

“Mẹ nó chuyện này làm sao tỉnh táo nổi.” Ba người móc ra điện thoại di động của mình “ Còn có tài nguyên nào khác hay không, giới thiệu cho bọn này một chút đi. Các tỷ tỷ cũng không có mục đích khác, chỉ là muốn yêu đương thôi .”

“Tôi nhìn các cậu, một hai cái đều đang điên cuồng cầu xin đâu.”

 Bình An đẩy ra ba người đang ôm bắp đùi, “đàm luận yêu đương cái búa ấy. Hôm nay tôi tới đây là có việc quan trọng phải làm, tôi tới xin tạm nghỉ học đó.”

“Gì?” Ba người họ đều sửng sốt khi nghe thấy những lời này, “Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của ba người,  Bình An thở dài, trong lòng có chút bất lực “Nói thật cho các cậu biết a, kỳ thực tôi bị bệnh. Loại bệnh này rất nghiêm trọng, một khi trị không hết sẽ chết. Vì vậy, tôi xin tạm nghỉ học một thời gian.”

“Cho nên cậu đã bán đứng tình cảm của mình đi tìm một lão già họm hẹm giàu có làm bạn trai là vì chữa bệnh hả?”

Ba người phân tán suy nghĩ một hồi, suy đoán hợp lý về những chuyện sau đó, đột nhiên cảm thấy bánh macaron trong tay không còn ngọt ngào nữa.

“Nói nhảm cái gì, bên dưới không phải là bạn trai của tôi.”  Bình An giật giật miệng.

“Gạt quỷ hả?” Ba người ném macaron lên bàn, “Bạn trai cậu không đến đón cậu đi về sao?”

“Không phải bạn trai của cậu còn có thể cho cậu lấy đồ ăn vật mắc như vậy sao?”

“Không phải bạn trai cậu lại dám cho tiền cậu đi chữa bệnh sao?”

Ba người bọn họ không biết tự mình bổ nào cái gì đã nước mắt lưng tròng. Vì chữa bệnh mà hiến thân cho một lão già khọm, An An của bọn họ quá thảm rồi !

“Đó là…… trợ lý của cha tôi.”

 Bình An chắp tay sau lưng cố làm ra vẻ như ‘Tôi không giả vờ, tôi đang rất nghiêm túc đó’. Ba người đồng loạt nhìn cô, đồng thời nhặt chiếc bánh quy bị ném trên bàn lên.

“Kỳ thực là thời gian gần đây tôi mới tìm được( phó) ba,( phó) ba ba trong nhà có mỏ nha, vị dưới lầu kia là trợ thủ đắc lực của ( phó) ba ba.”

Sau khi nghe xong, trong phòng ngủ nhất thời yên lặng.

Bạn cùng phòng số 1: “Tôi cảm thấy câu chuyện quá không chân thật rồi.”

Bạn cùng phòng số 2: “Mắc bệnh lại được nhà giàu nhận về, quả nhiên có chút máu chó.”

Bạn cùng phòng số 3: ” Thật sự trước đây Tứ gia không có nhắc tới cha mẹ, mọi chuyện thì ra là như vậy, chúc mừng chúc mừng nha.”

 Bình An tay chân lưu loát đem hình ảnh gia đình mà mình trưng bày trong phòng ngủ xếp gọn, không có cách nào cùng bạn cùng phòng ngốc X này ở chung được.

“A, a, trợ lý của phụ thân đẹp trai quá!”

Lúc này, ba cô gái đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó lại trở nên thẹn thùng. Thì ra là do Nghiêm Sâm Bác đột nhiên xuống xe, hướng về phòng ngủ nhìn qua, trêu chọc đến một đám người lâm vào hoa si.

“Đẹp trai quá đi!”

“Đẹp đến ta không thể thở nổi.”

” Bình An, trong ba giây, tôi muốn tất cả thông tin về người đàn ông này!”

Bởi vì một Nghiêm Sâm Bác đã trở nên như thế này, nếu họ nhìn thấy Phó baba, họ sẽ không phải ngất đi luôn sao?

 Bình An mang theo ba phần mỉa mai, 4 phần hững hờ –“các cậu suy nghĩ tới cái rắm á.”

Cô dám nói như vậy?

Tiếp đó…… Bình An bị đá ra phòng ngủ. Tóc hơi có chút lộn xộn, gương mặt cũng bị bóp đến đỏ lên, trên cổ mang theo cặp sách lớn, bộ dáng vô cùng chật vật.

“Chuyện gì vậy?” Nghiêm Sâm Bác nhìn bộ dạng của cô, nhỏ bé đến không thể nhận ra mà nhíu nhíu mày.

“Không có gì, bất quá bạn cùng phòng của ta quá nhiệt tình.”  Bình An gượng cười, “Tôi đều nói không cần tiễn đưa, mà từng người đều khăng khăng lôi kéo tôi.”

Bình Luận (0)
Comment