Trong khách sạn có nhiều người nên rất phức tạp.
Mỗi khi Bình An đi lấy vật tư, cô luôn vận chuyển chúng trong những chiếc va li hoặc những chiếc túi lớn mờ đục.
Ngoài những thứ này, còn có một thứ rất quan trọng khác – vũ khí.
Từ vòng thứ hai, cô nhận ra tầm quan trọng của giá trị vũ lực. Trong xã hội ngày nay, súng và đạn dược là thứ đứng đầu trong các loại vũ khí.
Tuy nhiên, Phó Trường Dạ đã lấy được súng trong mấy vòng chơi trước đó, bây giờ Bình An muốn tự mình tìm kiếm những vũ khí được quản lý nghiêm ngặt này thì độ khó cao hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Đúng rồi, Phó baba sẽ không tham gia trò chơi lần này đâu phải không? Bình An nhớ tới ba vòng trò chơi trước, mỗi vòng đều là vận khí cứt chó có thể gặp được Phó Trường Dạ. Khả năng này chính là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ trong truyền thuyết.
Nhưng Bình An khá tỉnh táo. Chỉ dựa vào Phó baba là không đủ, cô cần phải tự mình cố gắng nữa mới được.
Căn cứ vào đủ loại kinh nghiệm cùng truyền thuyết, cô đi tới chợ đen trong truyền thuyết. Trên thực tế, cô cũng nghĩ đến việc đến đồn cảnh sát để mua một hoặc hai khẩu súng lục giống như Phó Trường Dạ.
Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy rằng Phó baba có thể dùng tiền đổi lấy một khẩu súng lục nếu anh đi, nhưng nếu cô đi, cô có thể chỉ đổi được một đôi còng sắt số 8 mà thôi, vì vậy cô đã chọn một biện pháp khác tương đối thận trọng hơn.
Thị trường chợ đen luôn là nơi có mặt trong sòng bạc. Lăng Thành Lớn như vậy muốn tìm được loại địa phương như thế này rất dễ dàng.
Bình An bỏ ra 5000 đồng tiền mua được địa chỉ của một gian quán bar, cô nhìn thấy rất nhiều vũ công xanh xanh đỏ đỏ đang nhảy múa bên trong lại có chút do dự.
“Yo, em gái đã trưởng thành chưa?” Bartender nhìn Bình An, nhướng mày quyến rũ, “Quán bar này không phục vụ rượu cho trẻ vị thành niên.”
“Là lão K giới thiệu tôi tới, muốn cùng Cường ca bàn công việc mua bán.” Bình An đem tin tức mua được nói với phục vụ quán bar. Nghe vậy, sắc mặt bartender thay đổi, anh ta có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Bình An, “Cô bé, thật là nhìn không ra nha.”
Vừa nói, anh vừa để cái khăn trên vai xuống trên bàn, đi xuống cuối hành lang sâu và hẹp rồi mở cánh cửa nhỏ trong cùng ra.
“Đi vào đi.” Đi vào bên trong có thể nói là tiến vào động phủ của yêu ma quỷ quái. Đủ loại đàn ông cởi trần tụ tập quanh các bàn đánh các loại bài bạc khác nhau, nghi ngút khói lượn lờ, nồng nặc mùi rượu xen lẫn mùi mồ hôi hôi thối. Tất cả các loại âm thanh la hét tung xúc xắc, làm cho màng nhĩ đau đớn.
Vượt qua những con bạc nghiện cờ bạc này, Bình An cuối cùng cũng chen chúc được vào trong một căn phòng nhỏ.
“Cô được lão K giới thiệu tới hả?”
Người đàn ông được xưng là Cường ca mang một sợi dây chuyền vàng lớn, trong tay hút xì gà, ghét bỏ mà nhìn Bình An bằng một mắt “một tiểu nha đầu mà muốn buôn bán cái gì?”
Nghe vậy, Bình An lấy danh sách mua sắm của mình ra, “Anh Cường đúng không, xin chào. Tôi muốn mua hai khẩu súng lục với năm trăm viên đạn. Tốt nhất là loại súng tự động Glock 19, loại 9mm.”
Cô có thể sử dụng nó tương đối dễ dàng. Nghe vậy, anh Cường liếc nhìn cô, “Cô gái nhỏ có vẻ khá hiểu biết, nhưng đi thôi, tôi sẽ không bán nó cho cô đâu.”
“Vì sao?” Bình An sửng sốt, “Ta có tiền, trả tiền ngay tại chỗ.”
“Tôi không bán cho trẻ vị thành niên.” Anh Cường xua tay, “Cô thậm chí còn chưa ra xã hội lăn lộn mà bày đặt học đòi người khác chơi đùa súng ống. Mau mau cút đi.”
“Không, tôi là người lớn mà.” Bình An sờ sờ chính mình phát hiện quên mang theo chứng minh thư, “Anh làm sao mới nguyện ý bán cho tôi đây? Tôi có thể trả giá cao.”
“Không bán chính là không bán, nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?”
Anh Cường nhìn ván bài đang thua phía trước đập bàn, ném ra mấy đồng tiền cuối cùng, “Làm sao tôi có thể bán nó cho cô hả? Được thôi, trừ khi cô giành lại tất cả số tiền tôi đã thua vừa rồi lại.”
Đặt ba mươi lần nhỏ điều ra nhiều lần lớn như vậy. Anh Cường rít sâu một hơi thuốc vẻ mặt nghiêm túc nghi ngờ rằng bên kia đang chơi gian lận với anh ta.
“Hả? Vậy để tôi thử xem.”
Bình An đưa tay lên lấy hết tất cả tiền còn thừa lại, nhìn nhìn một chút quy tắc sau đó đặt hết tiền lên trên con báo.
Động tác không nhanh nhưng hành động bất ngờ này đã làm chậm phản ứng của mọi người có mặt.
“Này, này không tính nha!” Anh Cường nhìn thấy số tiền còn lại đã được đặt lên giơ tay muốn lấy lại, nhưng mới giơ tay ra đã bị người làm cái chặn lại — “Bất kể ai đã đặt cược, sẽ không được hối hận rút lại nha.” Đây là quy tắc của sòng bạc.
(Editor: quy tắc đại khác của trò chơi súc xắc này như sau: cộng ba con súc xắc có tổng dưới 10 là nhỏ, còn trên 10 là lớn. Ví dụ 1 2 3 là nhỏ, 4 5 6 là lớn. Tỉ lệ cá cược là đặt 1000 sẽ thắng 1000. Còn con báo là ba con súc xắc giống nhau, với tỉ lệ thắng cược là 1000 ăn 15000. Mình chỉ hiểu sơ sơ nên giải thích cho mọi người hiểu một chút.)
Nghe vậy, anh Cường quay đầu lại nhìn Bình An một cách hung ác, anh ta đập bàn một cách mạnh mẽ “Ai bảo cô động đồ lung tung như vậy hả? Cô không muốn sống nữa phải không?”
Bình An: “không phải anh kêu tôi đặt cược sao?”
“Vì vậy, cô đi đặt tất cả số tiền còn lại của tôi vào con báo sao?”
Anh Cường xắn tay áo, khoe vòng tay có hình xâm của mình. Thấy vậy, Bình An cũng chạm vào chiếc búa nhỏ để tự vệ mà cô mang theo bên mình. Ngay tại thời khắc sắp đánh nhau thì hộp cược đã được mở ra. Một tiếng kinh hô truyền đến, “Con mẹ nó, Thật sự là con báo kìa !”
Anh Cường quay lại nhìn vào trò chơi với vẻ hoài nghi – Thắng lần chơi này thật sự đem tất cả tiền đã thua buối trưa lấy trở về rồi.
Lần này Cường ca ánh mắt trong suốt nhìn về phía Bình An, “cô em gái khá lắm! Cô muốn mua cái gì?”
“Cường, Cường ca, tôi muốn mua súng.”
Bình An nhìn hắn, “Anh vừa mới đồng ý rồi nha.” Cường ca sững sờ, nhớ tới lời mình vừa nói lúc này nên để cho người đi lấy đồ vật. Tiền đã trở về, anh Cường chộp lấy một nắm chip khác tiếp tục đặt cược. Đặt lớn liền mở nhỏ, vận khí so bệnh phù chân còn thúi hơn.
“Em gái nhỏ, lần này sẽ ra cái gì?”
Trong khi thuộc hạ vẫn chưa đem súng quay lại, anh Cường lại thản nhiên hỏi rồi cầm lấy một nắm tiền nhưng không ném ra đặt cược.
“Ở dưới…… lớn nha. Bình An liền tùy tiện nói một câu.
“Bốn năm sáu, lớn!” Lại thắng rồi “ Được lắm nha cô gái, vận may đổ xúc xắc không tệ nha.” Cường ca ghiền rồi, “ván kế tiếp thì sao mua lớn hay nhỏ……”
Cho đến khi đàn em của Cường ca đem vũ khí về tới, Bình An đã giúp hắn thắng thật nhiều lần.
Vận may cờ bạc của anh Cường cũng đã đến. Tâm trạng rất tốt, anh ta liếc nhìn món đồ trong túi, rồi ném về phía Bình An. “Đi đi, bên trong nhiều thêm linh kiện coi như ta tặng cho cô.” Đại ca chơi vui vẻ thì dễ nói chuyện rồi.
Bình An nhét túi vải đen vào ba lô, từ đường ban đầu trở về quán bar vừa nãy. Bartender kinh ngạc nhìn Bình An, “Không có việc gì sao? Ra sớm như vậy.” Theo quy tắc làm việc của anh Cường, hắn ta nghĩ rằng cô gái sẽ dành một thời gian dài trong đó và quay trở lại mà không thành công.
Bình An khẽ mỉm cười, “Cám ơn đã dẫn đường.” Nói xong đeo bọc sách rời đi quán bar.
Nhìn cô rời đi, bartender biểu tình có chút phức tạp. Một con thỏ trắng nhỏ vừa ngu vừa dễ thương đã lọt vào hang của chó rừng, hổ báo, sao nó có thể dễ dàng bỏ đi như vậy. Ngay tại phía sau cô có ít nhất ba người đàn ông ý đồ xấu đi theo.
Người phục vụ muốn nhắc nhở cô nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện. Dù sao phá hủy “hứng thú” của những khách nhân về sau hắn cũng đừng hòng làm việc ở đây nữa.
Cuối cùng thật thấp mà thở dài một tiếng, muốn trách thì trách chính cô ấy a, không có chuyện gì chạy tới loại địa phương này làm cái gì.
————————————
Quán bar này vị trí vắng vẻ.
Cô phải đi qua hai con hẻm nhỏ hẹp để đi đến đường chính để đón taxi. Bình An không đi quá xa đã bị bao vây bởi những người phía sau.
Ba người đàn ông mặt khỉ tai ngọn ngăn ở đầu ngõ, ánh mắt hỗn độn hèn mọn nhìn về phía Bình An.
“Em đi đâu vậy em gái? Ca ca có nơi này rất thú vị, có muốn tới chơi không?”
“Không muốn, cút xa một chút.” Bình An lạnh nhạt nói, dưới chân đạp một chai bia rỗng, lăn qua lăn lại trên mặt đất phát ra âm thanh không dễ nghe.
“Tiểu cô nương này tính tình có chút nóng nảy nha.” Ba người liếc nhau “ Nhưng mà các ca ca lại thích dạng con mèo nhỏ thích cào người như cô nha.”