[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 79

Chậc! Vừa rồi quá mức chấn kinh vì lão đại thúc khoe mông mà không chú ý đến tin tức quan trọng như vậy.

 Bình An rất tức giận! Không có phòng phát sóng trực tiếp,  Bình An đành phải tìm kiếm cẩn thận trong diễn đàn. Một chủ phòng hot có tick V bị lật xe trực tiếp như thế thì thể nào cũng phải có một hay hai bài viết thảo luận về nó.

Nghĩ về điều này,  Bình An đã xem qua tất cả nội dung một cách tỉ mỉ. Cho đến khi trời vừa rạng sáng,  Bình An đã tìm thấy thông tin hữu ích trong một bài đăng có hơn hàng ngàn lượt bình luận.

[ Thông báo cho mọi người biết, đại thúc khoe mông không phải tình cờ ngất xỉu đâu. Bệnh viện trung tâm thành phố đã tiếp nhận gần bốn mươi bệnh nhân có triệu chứng giống nhau, tất cả đều đột ngột hôn mê, nôn mửa liên tục, nhịp tim và các chức năng khác nhau nhanh chóng giảm xuống mức hiếm thấy. Điểm chung lớn nhất của họ là đều đã tiếp xúc với sương mù trước khi ngất đi.]

Tin tức này không được mọi người coi trọng. Trong Lăng Thành tổng cộng có 200.000 người, mỗi ngày có mấy trăm đứa trẻ được sinh ra, chết mấy trăm người cũng không phải chuyện lớn, huống chi chỉ có mấy chục người hôn mê.

Những bình luận phía dưới bài viết không quan tâm tới vấn đề này nhiều bằng vụ giá trị nhan sắc của hot phòng phát sóng đại thúc khoe mông kia.  Bình An nhìn bài viết cau mày và cô càng chắc chắn rằng việc không tiếp xúc với sương mù trước đó là một lựa chọn sáng suốt.

Lăng Thành ngày thứ năm. Sương mù càng ngày càng nồng đậm.

 Bình An xem bản tin buổi sáng, nội dung trên đó chuyển từ kêu gọi mọi người chú ý an toàn và tuân thủ các quy định giao thông sang kêu gọi mọi người hạn chế ra ngoài, đeo khẩu trang và tránh tiếp xúc với sương mù.

Sau khi xem tin tức buổi sáng,  Bình An như thường lệ mở cửa đúng giờ để đón bữa sáng của cô. Anh giao đồ ăn không đến nhưng cửa phòng bên cạnh đã mở rồi.

Người bên trong tươi cười đi ra lấy vali, vừa nhìn thấy  Bình An, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại. Nhìn bộ dạng đó của hắn,  Bình An hơi nhíu mày lại. Người này chính là Hồ Bất Thường, người mà bị dọa sợ tiểu ra quần trong ngỏ nhỏ mấy ngày trước.

“Hồ đệ, tại sao cậu đi ra lấy có một cái vali mà lâu như thế?” Hai người đang nhìn nhau thì trong phòng truyền đến một giọng nói thúc giục. Một cái đại hán đầu đinh cao to lực lưỡng đi ra trông thấy Hồ Bất Thường đang nhìn chằm chằm  Bình An “ Có chuyện gì sao? Hồ tiểu đệ, cậu quên cô ấy hả?”

“Ừ, tôi có gặp qua một lần.”

Hồ Bất Thường nghe những lời này gật đầu, nhớ tới lúc trước  Bình An trông có vẻ dễ thương mềm mại, nhưng thực chất lại hung dữ cường tráng, cả người không được khỏe cho lắm.

“Phù tiểu thư, vừa rồi thật xin lỗi, đã xảy ra chút chuyện, bữa sáng của cô đã chuẩn bị xong.” Tiểu ca đưa cơm vừa đến ngay lúc này.

 Bình An nhìn đi chỗ khác, mỉm cười ngọt ngào với tiểu ca giao đồ ăn, mang bữa sáng đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Dù sao cũng là một cái khách sạn, có người ở trước cô cũng không có gì kỳ lạ. So với hai người kia thì thông tin trên bản tin hôm nay đáng để cô cần chú ý hơn.

Mặt khác, hành vi vừa rồi của Hồ Bất Thường đã bị những người khác trong phòng nghi ngờ.

“Hồ đệ, cậu làm sao quen biết với người mới vừa rồi vậy? Cô ấy cũng là một người chơi hả?” Điền Dũng giả vờ tùy ý dò hỏi.

“Tôi biết là do trước đây tôi đã gặp cô ấy một lần trong một con hẻm.” Hồ Bất Thường có chút sợ hãi khi nghĩ đến  Bình An nhưng cậu ta cũng không có gan nói ra những điều đáng xấu hổ ngày hôm đó.

Vì vậy Hồ Bất Thường nửa thật nửa giả nói: “Hôm đó cô ấy bị ba tên côn đồ chặn lại, tôi tình cờ đi ngang qua nên gọi cảnh sát đến cứu cô ấy.”

“Thật sao?” Điền Dũng có chút nghi hoặc, “Vừa rồi bộ dáng của cậu không giống như vậy.” Điền Dũng đã chơi qua bốn vòng, tự cho mình là một người chơi già dặn kinh nghiệm. Mà Hồ Bất Thường này là một người mới đơn thuần, không biết tí gì về quy tắc của trò chơi, gặp ai cũng hỏi có phải hay không người chơi. Thấy hắn ngu xuẩn như thế mà còn có một chút tiền trinh nên lúc này mới theo hắn đến đây.

Bình Luận (0)
Comment