Bình An đứng ở trước cửa, tiếp tục quan sát zombie ở bên ngoài qua mắt mèo.
Khoảng thời gian biến thành zombie diễn ra trong bốn giờ, thời gian lại tiếp tục rút ngắn.
Ngoại trừ thời gian biến dị dần dần đang rút ngắn lại, Bình An còn phát hiện một điều cực kỳ quan trọng —— âm thanh bắt đầu ít quấy nhiễu đến zombie.
Buồng nhỏ trên thuyền vang lên tiếng nhạc sôi động, zombie bắt đầu bị hấp dẫn, nhưng rất nhanh lại tản ra. Như thể nhận lấy chỉ dẫn nào đó, chúng tụ tập nhiều nhất tại phòng bếp và trước cửa phòng cô.
Tựa hồ…… Khứu giác của chúng cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bình An nhìn ra ngoài cửa, trước cửa có một con zombie với cái mũi bị cắn nát be bét, lộ cả xương. Dây thần kinh trong mũi nó điên cuồng rung rung, cúi người bắt chước dáng vẻ người bình thường ngửi đồ vật, khoảng cách với cửa phòng càng ngày càng gần, ngay sau đó, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Bình An đang núp sau cánh cửa, tứ chi vặn vẹo điên cuồng xô cửa.
Những cú va chạm của nó nhanh chóng gọi tới đám zombie khác. Chúng nó chen chúc nhau đổ xô vào cửa phòng cô. Bình An bối rối, lùi cách xa cửa một chút, vặn ra lọ nước sát trùng, đổ hết lên trên cửa.
Động tác của zombie vẫn như cũ, đồ dùng trong phòng ngăn chặn tại cửa đều chấn động, phảng phất một khắc sau, zombie sẽ phá cửa mà vào.
Mẹ nó! Bình An cầm chặt dao phay, đẩy cái bàn di chuyển đến bên dưới ống thông gió. Đúng lúc này, Phó Trường Dạ từ bên ngoài trở về, mặt đối mặt với cô.
” Cô đang làm gì đấy? “
” Nhanh, đi mau đi, nơi này đã không còn an toàn. ” Bình An để dao phay sang bên cạnh, đẩy Phó Trường Dạ vào lại đường ống thông gió.
” Đừng đẩy, để tôi đi xuống xem một chút. “
Phó Trường Dạ đè lại tay của cô, ném ba lô ra sau lưng, lặng lẽ đáp xuống đất.
Một khắc sau, zombie đem cửa phá mở.
Dù cho trước cửa ngăn chặn tủ với ghế sô pha, nhưng khe hở ở cửa vẫn vừa cho một người ra vào, zombie ngửi được mùi, điên cuồng chui vào trong phòng.
Bình An chộp lấy dao phay đi theo sau lưng Phó Trường Dạ, ” Phó sư phó, anh cẩn thận một chút, tôi sẽ bọc hậu! “
Phó Trường Dạ lắp đặt súng ngắn cách âm, bắn vài phát, sau vài tiếng nổ, zombie phía trước liên tiếp ngã xuống. Sau một khắc, Phó Trường Dạ thò tay kéo qua cái bàn dài bên cạnh chặn ngang trước cửa, một chân phía đạp về phía zombie trước cửa, những zombie phía sau đổ như quân cờ domino.
Bình An nhìn thấy Phó Trường Dạ cầm lấy cái gì đó ném ra bên ngoài, đóng cửa, động tác liền mạch.
Tiếng nhạc lớn ngắn ngủi hấp dẫn sự chú ý của đám zombie, Bình An một lần nữa lấy ra một lọ thuốc sát trùng, mãnh liệt phun vào cửa phòng.
” Chuyện gì xảy ra? “
Phó Trường Dạ ngửi thấy mùi này, tiếp đó lui về sau hai bước.
” Những con zombie này lại tiến hóa! ” Bình An nhìn hai cỗ thi thể ngoài cửa trong lòng con đang sợ hãi, cầm lấy thuốc sát trùng phun lên người Phó Trường Dạ.
Thấy anh ta ghét bỏ, cô cũng không có biện pháp nào, ” Chấp nhận một chút đi, nước hoa không có, chỉ có thể dùng cái này để che dấu hương vị. “
” Khứu giác chúng tiến hóa? “
” Ừ. ” Bình An gật đầu, ” Tôi cảm thấy chính xác hơn hẳn là con virus này đang tiến hóa. “
Bình An nói xong, lấy ra bút kí riêng của mình, ” Không chỉ là khứu giác trở nên mạnh mẽ. Theo căn cứ tôi ghi chép được, phải mất hai ngày rưỡi để con virus này lây nhiễm cho Lý ca, bác sĩ Tống cùng Chu sư phó, bọn họ bị lây nhiễm chưa đến hai ngày; càng về sau, thời gian dị biến virus lại càng ngắn, cho tới bây giờ thời gian dị biến virus đã ngắn đến chỉ còn chưa đầy bốn giờ. “
Phó Trường Dạ cầm lấy bút kí của Bình An, ” Cô viết rất cẩn thận. “
” Cũng là vì mạng sống của mình thôi. ” Bình An ngồi xổm nhìn hai cỗ thi thể, nhìn bộ dáng của bọn nó bây giờ, đặc biệt muốn nôn mửa, ” Hai cái xác này làm sao bây giờ? “
” Chồng tại cửa phòng đi. ” Phó Trường Dạ lấy khăn tay, đem ngón tay lau sạch ” Dựa theo lời cô nói, không bao lâu nữa gian phòng này có khả năng không chống đỡ nổi, phải tìm nơi khác an toàn càng sớm càng tốt. “
” Phó sư phó, kỳ thật tôi vẫn luôn có một ý tưởng nhỏ chưa hoàn chỉnh. ” Bình An vừa nói, một bên nghe lời mà đem thi thể kéo tới cửa ra vào, ánh mắt lướt qua đầu của hai cỗ thi thể, tận lực không nhìn tới bụng bị mở ra của bọn nó đang chảy ra đại tràng cùng nội tạng.
Phó Trường Dạ: ” Nếu như chưa hoàn chỉnh thì đừng nói. “
Bình An:……Anh làm vậy tôi càng muốn nói.
“Số lượng zombie ở bên ngoài tôi đã đếm qua, tổng số là 169. Số lượng này xác thực nhiều, nhưng cũng không phải nhiều đến mức chúng ta hoàn toàn không thể khống chế. Nếu như chúng ta nghĩ ra cách chuyển thủ thành công…… Liệu có khả năng mỗi ngày giết được hai mươi con zombie? “
” Có ý tưởng, vậy chính cô tự làm đi. “
” Tôi… Anh không thể nói như vậy! ” Bình An trừng lớn mắt. ” Nếu như anh có thể thuyết phục đám người trong phòng bếp kia ra cùng dốc sức liều mạng, thì cái kế hoạch này miễn cưỡng có thể thực hiện được. “
Bình An vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh lộn xộn.
” Mẹ kiếp, trong khoang thuyền này vẫn còn người sống! Đem tất cả zombie đều dẫn tới đây! “
Bình An ở bên trong nghe được liền sững sờ, quay đầu nhìn về Phó Trường Dạ, ” Anh vừa rồi ném cái điện thoại đi đúng không? Ném chỗ nào rồi? “
” Tiện tay quăng ra, hình như là hướng phòng bếp. ” Phó Trường Dạ nhàn nhạt nói.
Bình An:…… Không có cơ hội liên minh rồi.
Hiện tại, Bình An không dám tới quá gần cửa phòng, ngồi ở trong phòng nghe phòng bếp dị động, thẳng đến ngoài cửa truyền đến âm thanh chạy trốn, vài âm thanh kêu thảm thiết ngoài cửa, lúc sau mới an tĩnh xuống một lần nữa.
” Anh cố ý ném? ” Bình An nhìn về phía Phó Trường Dạ.
” Quy luật thứ tư của trò chơi sinh tồn: đây là một trò chơi cá nhân, đừng nên dễ dàng liên minh với bất kỳ ai, cũng không nên tin tưởng bất luận người ngoài nào. ” Phó Trường Dạ đứng lên, cầm lấy bình nước, nhặt ba lô bên cạnh lên.
Bình An nhìn xem bộ dạng anh ta như vậy, ” Anh muốn rời đi? “
” Bằng không làm gì? Ở đây cùng cô cùng giường chung gối? ” Khóe miệng Phó Trường Dạ hơi câu ra, cười khinh miệt. Người này nói chuyện kiểu gì vậy.
Bình An hít thở sâu một hơi, ” Cho anh. “
Ánh mắt Phó Trường Dạ nhìn cốc mì tôm Bình An đưa tới, thuận tay tiếp nhận, ” Nhắc nhở cuối cùng, đề nghị cô đừng quá mức thiện lương. ” Cô cũng không phải đối với tất cả mọi người đều thiện lương.
Bình An vừa định phản bác, nhưng lúc này trong phòng đã không còn ai. Cô nhìn miệng thông gió bị mở ra, rời đi cũng tốt, như vậy ít nhất không cần tùy thời phòng bị người ngoài.
Phanh, phanh——
Âm thanh zombie va chạm lại truyền đến, Bình An nhìn xem thi thể zombie chặn ở cửa, bởi vì zombie vẫn còn không ngừng tiến hóa, tùy thời đều có khả năng phá cửa mà vào, thật khiến người ta lo lắng.
—————
Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi ba
Zombie va chạm ba bốn lần vào cửa phòng, cũng may có mùi của thi thể zombie ở cửa khiến chúng không cố chấp, nhưng điều này cũng làm cho Bình An hầu như cả đêm không ngủ.
Nhưng so với cô, mùi người sống trong phòng bếp càng thêm hấp dẫn lũ zombie. Ngoài phòng bếp, hầu như mỗi thời, mỗi khắc đều truyền đến tiếng phá cửa điên cuồng, không biết đến lúc này, những người đó còn có thể kiên trì hay không?
Nhưng là có một việc Bình An lúc này xác định——cô phải đi khỏi cái khoang thuyền này!
Trên thuyền làm nhân viên giao thức ăn mấy ngày, cô coi như hiểu rõ toàn bộ cấu tạo của thuyền hàng, chắc chắn không có vấn đề gì khi tránh đi lũ zombie trên boong thuyền.
Tiếng móng tay sắc nhọn cào lên cửa truyền đến, Bình An khó chịu mà nhíu mày, đứng lên bắt đầu chuẩn bị trang bị đi ra ngoài.
Đầu tiên tháo một chân cái bàn, cầm lấy băng dính, đem dao phay quấn ở phía trên. Tay cầm dài nửa mét phối hợp với con dao nhà bếp lớn dùng để cắt xương, làm cho người ta cảm giác giống như một chiếc rìu. Xúc cảm coi như không tệ, Bình An quơ thử vài cái, sau đó đặt nó sang ở một bên.
Trải qua mấy ngày ăn ăn uống uống, sáu cái không gian bây giờ đã trống hai cái. Bình An nhìn xem trong phòng, cảm giác cái gì có thể sử dụng, có thể mang theo liền cầm lên.