[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 81

Phản ứng lần này khá lớn dọa cho Hồ Bất Thường run lẩy bẩy.

“Danh tính của tôi là gì không phải là điều cậu nên hỏi đâu.”

 Bình An nghĩ về bộ dáng của những nhân vật phản diện lớn mà cô đã thấy trên TV, nắm cổ áo anh ta một cách tà mị mà quyến rũ, “Đôi khi người ta có thể sống lâu hơn bằng cách giả câm giả điếc đó.”

Cảnh cáo xong,  Bình An buông cánh tay Hồ Bất Thường ra, dáng vẻ cao thâm khó đoán mà trở lại gian phòng của mình, bùm một cái đem cửa chính đóng lại. Sau một khắc vội vàng khóa cửa lại, sờ lên trái tim nhỏ đang nhảy nhót của mình.

A a a, không nghĩ tới tiểu tử kia lại là người chơi! Suýt chút nữa là bị phát hiện thân phận người chơi của cô rồi.

May mắn thay, cô đã phản ứng nhanh chóng đóng giả một nhân vật điệp viên, không biết rằng cô có thể lừa được Hồ Bất Thường hay không. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hồ Bất Thường,  Bình An suy nghĩ một chút. Người chơi thì nguy hiểm hơn NPC rất nhiều. Đây là những gì  Bình An đã phát hiện ra từ vòng đầu tiên của trò chơi và điều này đã được chứng thực ở chỗ của Diệp Trường Phi.

 Bình An đứng ở cửa nghĩ nghĩ vẫn không yên tâm mà thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài cửa. Hồ Bất Thường đã rời đi.

Nghĩ về những người đi cùng cậu ta, vì Hồ Bất Thường là một người chơi, vậy những người bạn đồng hành của anh ta thì sao? Khả năng rất cao đó cũng là những người chơi. Nghĩ đến đây,  Bình An hơi cau mày, trong trường hợp này, cô cần phải cẩn thận hơn trong các hoạt động của mình.

Chính vì điều này,  Bình An bắt đầu chú ý đến các động thái của phía đối diện thật kỹ. Tới bây giờ bọn hắn mới bắt đầu dự trữ vật tư. Có thức ăn, nước uống, thuốc,… được nhân viên khách sạn mang đến vào buổi chiều.

Nhìn đến đây  Bình An hơi lắc đầu, nếu như bọn họ chuẩn bị sớm hơn một chút cũng sẽ không làm người khác chú ý tới nhiều như vậy. Ngay khi  Bình An đang suy nghĩ, có một âm thanh va chạm dữ dội ở tầng dưới. Ngoài cửa sổ đã hoàn toàn mơ hồ, không cần nhìn xuống cũng có thể biết nhất định là tai nạn xe cộ lại xảy ra.

Chỉ trong ngày hôm nay, đã có ít nhất 30 vụ tai nạn xe hơi, giao thông toàn thành phố bị tê liệt, hàng chục nghìn người bị mắc kẹt trên đường phố.

Trên con đường đầy sương mù…

 Bình An liếc nhìn màn sương trắng bên ngoài sau đó đóng cửa sổ và mở diễn đàn xã hội. Lúc này, rất nhiều người bị mắc kẹt trên đại lộ bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Sương mù dày đặc khiến tầm nhìn chỉ còn một mét, người phát sóng trực tiếp đeo khẩu trang không dám cách xe của mình quá xa. Bởi vì một khi cách xa sẽ không rõ phương hướng để quay trở lại.

Vẻ lo lắng và sốt ruột hiện rõ trên mặt họ: “Ở đây có người bị ngất, hiện tại mọi ngả đường đều bị phong tỏa, đường đến bệnh viện còn xa, chúng tôi cần được giúp đỡ gấp”. Trên mạng hiện giờ cơ bản tất cả đều là loại phát sóng trực tiếp kêu gọi cầu cứu như thế này.

Cả thành phố đang quan tâm đến vấn đề này. Những người nổi tiếng trên mạng và các V lớn cũng đã bắt đầu đăng lại, và tất cả các tin tức cũng đang được đưa tin về việc này.

Khi  Bình An ngủ thiếp đi thì vấn đề giao thông vẫn chưa được giải quyết, và có sáu bảy mươi người đã ngất đi trong sương mù. Quá trình đưa họ đến bệnh viện cũng vô cùng khó khăn.

Lăng Thành ngày thứ sáu.

 Bình An bật TV ngay khi cô thức dậy. Nội dung bên trên đã thay đổi và tất cả các kênh đều đang phát thông báo khẩn cấp. Người dẫn chương trình trên TV ngồi thẳng người, nghiêm túc cảnh cáo mọi người không nên đi ra ngoài, không được đến gần sương mù. Nếu như có việc cấp thiết cần ra ngoài thì nhất định phải làm biện pháp phòng hộ cho thật tốt. Hôm qua, có gần một ngàn người đã ngất đi trong sương mù mà không có lý do.

Theo những người thân trong gia đình có liên quan, sau khi những người này ngất đi, toàn thân co giật, người nóng bừng, da tím tái, nhịp tim đập cực chậm, như thể sẽ chết ngay sau đó.

Bác sĩ bất lực vì không điều tra nguyên nhân. Người ta gọi triệu chứng kỳ lạ này là virus ngủ say. Các loại kênh truyền thông đều đang lan truyền vấn đề này, ngoại trừ những người có mặc quần áo bảo hộ, không ai dám bước vào sương mù.

 Bình An nhìn người đàn ông bất tỉnh bị quay lén trên điện thoại di động, toàn thân anh ta run rẩy và co giật, dù chỉ trong vài giây cũng khiến người ta cảm nhận được cơn đau dữ dội của anh ta khi đó.

Video chỉ được lưu hành trong mười phút ngay sau đó nó đã bị xóa.

 Bình An liếc nhìn sương mù dày đặc bên ngoài, chạm nhẹ vào cửa sổ thủy tinh bằng ngón tay. Cô tự nhủ: “Mày là cái quái gì vậy?

Lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Nhân viên giao đồ ăn đã đổi thành người khác,  Bình An hơi sửng sốt: “Tiểu Lý sao không tới?”

Anh chàng giao hàng mới lắc đầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Tối qua Tiểu Lý ngất xỉu trong sương mù, hiện đang ở bệnh viện.”

Té xỉu rồi sao? Thật không ngờ, tiểu Lý đã bị loại virus đó tấn công.

“Vậy tại sao các cậu còn đi làm? Mỗi ngày trở về bằng cách nào?”

“Bây giờ chúng tôi đang sống luôn trong khách sạn.” Với nụ cười chuyên nghiệp, nhân viên giao đồ ăn ra hiệu cho  Bình An đừng lo lắng.

“Ngoài ra, khách sạn chúng tôi đã chuẩn bị một ít khẩu trang và găng tay để chống sương mù, nếu cô cần có thể xuống lầu lấy ngay.”

Nhân viên giao đồ ăn đang nói chuyện,  Bình An đột nhiên quay đầu nhìn vào trong phòng của cô.

Nhân viên giao hàng dừng lại, “Sao vậy?”

“A, không có chuyện gì.”  Bình An lắc đầu, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại. Đặt bữa sáng lên bàn, cô nhìn về hướng cửa sổ. Cô dường như nghe thấy một âm thanh gõ vào cửa sổ. Âm thanh đó rất nhỏ. Nó giống như… một ảo giác. Tuy nhiên, trên tấm kính trong suốt, một giọt chất nhờn đặc biệt rõ ràng đang đậu trên đó.

 Bình An nhìn giọt chất nhầy này và cau mày. Từ trên lầu rơi xuống sao? Hay có điều gì khác trong lớp sương mù dày đặc này? Điều này khiến người ta muốn khám phá nhưng lại cảm thấy sợ hãi.

 Bình An không dám đem cửa sổ mở ra nhìn, thời điểm cô chơi đùa rất là yêu thích chơi một mình nha. Vì vậy, cô chọn cách che cửa sổ bằng thứ gì đó, sau đó dùng giẻ ướt che tất cả các khe hở có thể che lại, cuối cùng kéo rèm cửa sổ thật chặt.

Sau khi làm xong những việc này, ngoài cửa hành lang truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện. Những vị khách trong khách sạn đã được thông báo rằng có khẩu trang và găng tay bảo hộ ở tầng dưới nên mọi người đang đổ xô đi lấy.

Khẩu trang và găng tay. Đối với hai thứ này,  Bình An thật sự không chuẩn bị quá nhiều. Vì vậy, cô đã đi theo những người này xuống.

Khi cô xuống tầng dưới thì đại sảnh đã khá đông đúc và có một hàng dài người đang đợi nhận đồ.

 Bình An thuận miệng hỏi một chút khách sạn hết thảy có bao nhiêu người. Lúc đó cô mới biết khách sạn có tổng cộng 160 phòng, công suất phòng đạt 80%, có khoảng 300 – 400 bao gồm cả nhân viên phục vụ.

“Xin hỏi ngài còn cần phục vụ cái gì khác không?” Nhân viên phục vụ đứng ở phía trước nhiệt tình dò hỏi.

“Ừm…… Tạm thời không có gì.”  Bình An mỉm cười lắc đầu, cầm khẩu trang cùng trên bao tay lầu đi. Trên đường đi còn tình cờ gặp được nhóm của Hồ Bất Thường.

 Bình An nhìn người phụ nữ đi giữa bọn họ thì ánh mắt hơi dừng lại một chút, không nghĩ tới bọn hắn có tới ba người. Ngay sau đó, với vẻ mặt bình tĩnh, cô đi lướt qua ba người họ.

Hồ Bất Thường đã cúi đầu xuống khi gặp  Bình An, cậu ta có chút sợ cô ấy.

Điền Dũng thì nhìn chằm chằm cô mãi cho đến  Bình An lên lầu, không có nguyên nhân khác mà là do bộ dáng của cô làm hắn thấy hiếm lạ.

Khang Giai Phương nhìn xem hai người bởi vì một nữ nhân mà có thần sắc khác nhau, hơi có chút không vui “Tiểu muội muội thoạt nhìn rất có phong cách đó, không biết là ở tầng nào.”

“Tầng 12.” Điền Dũng liếc nhìn Hồ Bất Thường, “ Ở ngay đối diện với chúng ta.”

“Thật không.” Khang Gia Phương còn muốn nói thêm cái gì lại bị Điền Dũng ngăn lại. “Nói nhiều như vậy làm gì, còn không muốn đi lãnh khẩu trang hả?”

Khang Giai Phương nhìn Điền Dũng một cái sau đó ngượng ngùng im lặng. Điền Dũng khịt mũi lạnh lùng, phụ nữ đúng là không thể quá nuông chiều được.

Bình Luận (0)
Comment