[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 84

Một bên khác. Sự hỗn loạn của thị trường chợ đen không bao giờ dừng lại.

Anh Cường vẫn đang ngồi trên ghế và chơi xúc xắc, thật đáng tiếc khi hắn ta thua chín trên mười ván cược, những con chip trong tay hắn còn lại rất ít.

“Mẹ kiếp!” Cường ca đem cái bàn trước mặt đẩy lên rồi nhớ tới một lần giành được chiến thắng thoải mái nhất kia. Cô bé đó thật là may mắn.

Đúng rồi, cô ấy dường như được giới thiệu bởi lão K. Nghĩ đến đây, anh Cường vẫy tay với người đàn ông phía sau, “Gọi lão K lại đây.”

Nửa tiếng sao, Anh Cường thua hết số chip còn lại khiến hắn ta rất bực bội nhìn đàn em đứng phía sau.

“Lão K đâu rồi ?” Lão K cách chỗ này cũng không xa.

“Để em đi xem.” Tên đàn em đứng lên đi mở ra cửa phòng liền có một bóng người trực tiếp ngã về phía hắn.

“Cmn!” Tên đàn em mắng một câu trong miệng sau đó mới phát hiện người này chính là lão K mà bọn họ đang đợi nãy giờ. Tên đàn em đẩy hắn ra, lão k liền ngã mạnh xuống đất. Hai mắt của hắn ta nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, mắt mũi miệng chảy ra máu đen đậm đặc đã không còn hô hấp. Con mẹ nó, hắn ta đã chết rồi!!!

———————-

Một bên khác,  Bình An đang lướt diễn đàn thì phát hiện một video ghi lại cảnh hỗn loạn. Người quay hình dường như đang chạy, máy quay bị rung, màn hình thỉnh thoảng tắt mở nhưng tiếng la hét bên trong cực kỳ rõ ràng.

“Cứu mạng, giết người!”

“Có quái vật!”

“Bệnh viện hắn……”

Đoạn video dừng đột ngột sau hơn chục giây, không có bất kỳ hình ảnh hữu ích nào, nhưng nó cũng cho thấy những gì đang xảy ra ở đâu đó trong thành phố. Trong vòng một phút, video đã bị xóa bởi trang web nơi nó được đăng lên. Bên dưới bề mặt bình lặng đang có thứ gì đó trỗi dậy.

Tất nhiên  Bình An biết rằng có điều gì đó không ổn, nhưng tin tức liên quan trên Internet đã bị xóa quá nhanh và không thể tìm thấy thông tin liên quan nào cả. Cho đến khi cô ấy tìm thấy một bài đăng với một danh sách dài các số có vẻ kỳ lạ và bất thường, nếu không có chữ “SOS” ở đầu thì có lẽ cô sẽ lướt qua luôn.

 Bình An chụp màn hình dãy số này sau đó vắt óc suy nghĩ xem nó muốn biểu đạt điều gì?

Ám hiệu hả ? Hoặc một mật khẩu cho một cái gì đó?

Đột nhiên cô nhớ ra rằng một trong những phương thức nhập liệu của điện thoại được gọi là ghép vần 9 số, đặc biệt phổ biến ở trường trung học cơ sở vì loại mật khẩu thú vị này nhìn đặc biệt ngầu lòi.

Ôm thái độ thử nghiệm, cô lấy điện thoại di động và nhập số — [Giúp tôi với, bệnh viện, bệnh nhân, có quái vật! Sương mù nguy hiểm! ]

Chỉ có một vài câu ngắn nhưng lượng thông tin thì rất lớn.

Từ ngày thứ mười một, những mối nguy hiểm đã bắt đầu tăng lên một cách lặng lẽ, nhưng nó xuất hiện bằng cách không thể nhận thấy.

 Bình An siết chặt điện thoại, nhìn văn bản đã dịch và chìm vào suy nghĩ sâu sắc – Cô có nên tiếp tục trốn ở đây hay mạo hiểm ra ngoài tìm hiểu tin tức? Tiếp tục trốn có thể giữ cho cô an toàn vào lúc này, nhưng thông tin trên Internet bị chặn và cô không thể biết được tình hình đầy đủ nhất, điều này sẽ khiến cô khá bị động trong tương lai. Nếu cô muốn vượt qua trò chơi thì không thể chỉ nhìn trước mắt.

Cô đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng chọn cái sau, một số cuộc phiêu lưu trong trò chơi là điều cần thiết. Nhưng muốn ra ngoài nhất định phải có kế hoạch tỉ mỉ. Trước hết,  Bình An hỏi người phục vụ bản đồ, điều rất quan trọng là phải khoanh tròn vị trí của bệnh viện và khách sạn để tìm đường đi tốt nhất. Thứ hai là phải chuẩn bị đồ phòng hộ bảo vệ bản thân.

Trong sương mù gặp rất nhiều nguy hiểm. Tin tức phía trên đã nói cho cô biết rất chính xác về điều này.

 Bình An không biết những nguy hiểm nào có trong sương mù đó, dù sao việc trang bị đầy đủ để không chạm vào sương mù là điều chắc chắn đúng. Còn lại là vũ khí, phương tiện giao thông và chuẩn bị một ít thứ khác cho các tình huống bất ngờ.

Một cái túi lớn được cõng trên lưng, điều này khiến  Bình An nhớ ra đạo cụ không gian mà cô từng sử dụng qua ba vòng trò chơi trước. Bây giờ cái không gian đạo cụ này không biết đang nằm ở nơi nào, cô đang rất nhớ nó đó.

Vào buổi sáng ngày thứ mười ba ở Lăng Thành, nồng độ sương mù dày đặc vẫn giống ngày hôm qua. Nhìn trong thời gian ngắn thì sẽ không tiêu tán.

 Bình An đeo kính và mặt nạ phòng hộ mà cô lấy được từ khách sạn, trên đầu cô có đội một chiếc mũ bảo hiểm xe máy. Đem toàn bộ thân thể bọc đến kín mít chặt chẽ, võ trang đầy đủ rồi mới rời đi khách sạn.

Bình Luận (0)
Comment